Hoang tưởng ảo giác – Wikipedia tiếng Việt

Hoang tưởng ảo giác hay hoang tưởng, bị ảo giác là một dạng triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt thể hoang tưởng(paranoid).[1] Tỉ lệ mắc bệnh là 1% ở mọi quốc gia. Tại Việt Nam, tỷ lệ mắc bệnh hoang tưởng ảo giác chiếm khoảng 1% dân số tương đương 860.000 người.[2][3]

Đại cương lâm sàng[sửa|sửa mã nguồn]

Hoang tưởng ảo giác thường xảy ra nhiều nhất ở độ tuổi 15-25, bất cứ ai cũng có thể mắc phải, tỉ lệ nam-nữ mắc bệnh như nhau.[3] Một nghiên cứu cho biết, các loại hoang tưởng, ảo giác thường gặp ở bệnh nhân là hoang tưởng bị truy hại (chiếm khoảng 68,63%), hoang tưởng bị chi phối (chiếm 50%), hoang tưởng bị kiểm soát (chiếm 30,395%), ảo giác chủ yếu là ảo thanh (chiếm đến 86,6%). Như vậy dạng hoang tưởng ảo giác thường gặp là hoang tưởng bị truy hại, hoang tưởng bị chi phối, nội dung của hoang tưởng liên quan đến các thiết bị hiện đại, ảo giác chủ yếu là ảo thanh.[1]

Nguyên nhân của bệnh hoang tưởng ảo giác là do những đổi khác, khiếm khuyết về rối loạn chuyển hóa của tế bào não, rối loạn tính năng hoạt động giải trí của não và chưa một xét nghiệm nào hoàn toàn có thể phát hiện được. Đây là bệnh nội sinh nhưng có người vẫn còn nhầm lẫn cho rằng đây là bệnh mắc phải do stress, do yếu tố thiên nhiên và môi trường, do chấn thương. [ 2 ]
Star of life2.svg Wikipedia tiếng Việt không bảo đảm và không chịu trách nhiệm về tính pháp lý và độ chính xác của các thông tin có liên quan đến y học và sức khỏe. Đề nghị liên hệ và nhận tư vấn từ các bác sĩ hay các chuyên gia. Khuyến cáo cẩn thận khi sử dụng các thông tin này. Xem chi tiết lại Wikipedia:Phủ nhận y khoa và Wikipedia:Phủ nhận về nội dung.

về tính pháp lý và độ chính xác của các thông tin có liên quan đến y học và sức khỏe.Khuyến cáo cẩn thận khi sử dụng các thông tin này

Một bệnh nhân hoang tưởng ảo giác

Khi mắc bệnh, bệnh nhân có một số biểu hiện sau:

  • Rối loạn giấc ngủ như mất ngủ, khó ngủ, không ngủ, đảo giấc (ngày ngủ đêm thức). Có trường hợp dẫn đến căng thẳng, mất ngủ, đờ đẫn không muốn ăn uống hay hoạt động gì, suốt ngày ngồi hay nằm một chỗ. Tuy nhiên có khi bệnh nhân không có loại rối loạn này.
  • Có những rối loạn về hành vi, rối loạn về cảm xúc như cảm giác hai chiều vừa yêu vừa ghét hay cảm xúc trái ngược là người thân thì rất ghét, căm thù nhưng người dưng lại tin yêu hay đi dự đám ma thì cười nhưng đi đám cưới lại khóc.[2][3]
  • Bệnh nhân còn có các triệu chứng điển hình như đi lang thang, nhặt rác, tích trữ các vật dụng bỏ đi, cười một mình, tự trò chuyện một mình, nói chuyện, cười nói một mình…
  • Dấu hiệu đáng quan tâm nhất mà bác sĩ thường ghi chẩn đoán là “ảo thanh bình phẩm” hay ảo thanh. Tức là bệnh nhân thường nghe có tiếng nói chuyện trong đầu, hoặc tiếng nói trong bụng phát ra. Có khi là tiếng nói xấu hoặc khen bệnh nhân, có khi phân tích, nhận xét những hành vi, suy nghĩ của bệnh nhân. Thậm chí tiếng nói đó ra lệnh, bắt bệnh nhân làm theo việc này việc khác, trong đầu bệnh nhân nhiều lúc có tiếng đó.[2] Một số trường hợp bị chứng ảo giác, thỉnh thoảng cứ nghe ai nói chuyện, ra lệnh, bình phẩm, bắt ép phải làm thế này, thế kia….
  • Bệnh nhân còn có biểu hiện hoang tưởng ma nhập, người chết nhập vào, luôn có cảm giác bị theo dõi, bị hại, bị bắt, bị giết, bị bệnh. Có người lại có hoang tưởng phát minh, nghiên cứu sáng chế… Thực tế rất nhiều bệnh nhân tuy mắc bệnh hoang tưởng ảo giác nhưng nói năng lưu loát, trí nhớ tốt, thậm chí nhớ tốt hơn người bình thường.[3]

Chẩn đoán và điều trị[sửa|sửa mã nguồn]

Hoang tưởng ảo giác có từng đợt, lúc có lúc không và đặc biệt có tính thu hẹp, thụ động trong hoạt động và suy nghĩ. Nếu bác sĩ không có kinh nghiệm dễ chẩn đoán nhầm. Việc chẩn đoán chủ yếu dựa vào việc nói chuyện với bệnh nhân để họ bộc lộ ra, chứ không có xét nghiệm hay chẩn đoán cận lâm sàng nào có thể tìm ra bệnh.[2]

Về điều trị, lúc bấy giờ có nhiều thuốc tốt và ít công dụng phụ để chữa bệnh này. Việc điều trị khỏi bệnh trọn vẹn chỉ đạt 5-7 % số ca mắc bệnh. Một tỉ lệ lên đến 93-95 % bệnh nhân còn lại gần như mắc bệnh suốt đời, nhưng trong số này, nếu bệnh nhân được điều trị tốt thì 60-70 % sống gần như thông thường, không ai biết họ có bệnh. Yếu tố để bệnh nhân không thay đổi bệnh tốt nhất là chính người bệnh nhận thức được bệnh của mình. [ 3 ]Ngoài điều trị bằng thuốc, yếu tố mái ấm gia đình rất quan trọng trong việc chăm nom, nhắc nhở bệnh nhân tự giác uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ và tái khám đúng hẹn. Bệnh nhân hoàn toàn có thể thao tác nhưng không được thao tác nặng nhọc, thức đêm. Không uống rượu, bia, hút thuốc lá. Với trà, cafe hoàn toàn có thể dùng chừng mực .Việc hồi sinh tính năng cho bệnh nhân như lao động nhẹ, thể dục thể thao, văn hóa truyền thống văn nghệ, điều độ trong hoạt động và sinh hoạt giúp không thay đổi 50 % thực trạng bệnh. Cần quan tâm việc sử dụng rượu, bia, thuốc lá ; căng thẳng mệt mỏi, yếu tố môi trường tự nhiên, thực trạng mái ấm gia đình ( người thân trong gia đình bị mất, bản thân ly thân, ly hôn … ) là những yếu tố thôi thúc chứ không phải là nguyên do gây ra bệnh hoang tưởng ảo giác. [ 2 ]

Rate this post