Nghị luận xã hội về bệnh vô cảm

Nghi luan ve benh vo cam hinh 1

Nghị luận về bệnh vô cảm là đề bài hay được ra trong các kì thi vì thực trạng này đang xuất hiện ngày càng nhiều trong thế hệ học sinh, sinh viên và giới trẻ trong xã hội. Căn bệnh này ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách, phát triển của xã hội nên nó rất được lưu tâm.

Tài Liệu hướng dẫn làm văn nghị luận về căn bệnh vô cảm gồm gợi ý cách làm, dàn ý chi tiết và một số mẫu bài văn hay nghị luận bàn về sự vô cảm của con người trong cuộc sống hiện nay dưới đây được Đọc tài liệu sưu tầm và biên tập.

Chúng ta cùng tìm hiểu thêm …

Hướng dẫn cách làm văn nghị luận về bệnh vô cảm

Đề bài: Nghị luận về căn bệnh vô cảm trong xã hội hiện nay.

Để có được một bài văn nghị luận về bệnh vô cảm hoàn hảo, tất cả chúng ta có những mục chính như sau :

1. Phân tích đề

– Yêu cầu : Trình bày tâm lý về bệnh vô cảm trong xã hội lúc bấy giờ .– Dạng đề : Nghị luận về một hiện tượng kỳ lạ đời sống .– Phạm vi tư liệu, dẫn chứng : những vấn đề, con người quan sát được trong thực tiễn đời sống .– Thao tác lập luận : lý giải, nghiên cứu và phân tích, phản hồi .

2. Luận điểm bài nghị luận về bệnh vô cảm

– Luận điểm 1: Giải thích khái niệm bệnh vô cảm.

– Luận điểm 2: Thực trạng, biểu hiện của căn bệnh vô cảm

 Luận điểm 3: Nguyên nhân của bệnh vô cảm

– Luận điểm 4: Tác hại của căn bệnh vô cảm.

– Luận điểm 5: Đề xuất giải pháp khắc phục.

3. Dàn ý nghị luận xã hội về bệnh vô cảm

a) Mở bài nghị luận về bệnh vô cảm

– Dẫn dắt vào yếu tố cần nghị luận : Trong đời sống lúc bấy giờ sống sót nhiều căn bệnh nguy hại mà cách chữa chỉ có một, đó chính là sự biến hóa tâm lý từ chính bản thân mỗi người .– Nêu yếu tố cần nghị luận đặt ra ở đề bài : Bệnh vô cảm chính là một trong những căn bệnh nguy hại đang ngày càng phổ cập trong xã hội lúc bấy giờ .

b) Thân bài

Luận điểm 1: Giải thích khái niệm bệnh vô cảm.

– “ Vô ” tức là không, không có– “ Cảm ” là tình cảm, cảm hứng-> Vô cảm hoàn toàn có thể hiểu là không có tình cảm, cảm hứng, cảm nhận=> Bệnh vô cảm hoàn toàn có thể hiểu là sự lạnh nhạt, vô tâm, lạnh nhạt, ích kỉ, nhỏ nhen, không chăm sóc đến những sự vật, vấn đề xung quanh mình .

* Luận điểm 2: Thực trạng, biểu hiện của căn bệnh vô cảm trong cuộc sống.

– Căn bệnh vô cảm ngày càng phổ cập, lan rộng trong xã hội :+ Thờ ơ, vô cảm với những hiện tượng kỳ lạ trái đạo lí, những hiện tượng kỳ lạ xấu đi trong xã hội :

  • Hiện tượng livestream trên mạng xã hội (hiện tượng học sinh cấp 2 tại Hải Dương)
  • Bắt gặp hiện tượng trộm cắp thì im lặng
  • Học sinh thấy các hiện tượng tiêu cực như quay cóp, bạo lực học đường thì coi như không biết…

+ Thờ ơ, vô cảm với những nỗi buồn, nỗi đau của chính những người đồng bào :

  • Gặp người tai nạn bị tai nạn giao thông xúm vào bàn bạc, quay phim, chụp ảnh.
  • Bỏ qua những lời kêu gọi giúp đỡ của đồng bào miền Trung bão lũ,…

+ Thờ ơ, vô cảm với những vẻ đẹp của vạn vật thiên nhiên, quốc gia :

  • Thờ ơ với những cảnh đẹp quê hương
  • Thiếu ý thức giữ gìn vệ sinh tại các điểm du lịch…

+ Thờ ơ, vô cảm với chính đời sống của bản thân mình :

  • Hiện tượng học sinh đi học muộn, không chú ý học tập.
  • Hiện tượng sinh viên thức rất khuya sử dụng smartphone, thể hiện sự thờ ơ với chính sức khỏe của bản thân…

(Lưu ý: Kết hợp lồng các dẫn chứng trong quá trình phân tích)

* Luận điểm 3: Nguyên nhân của bệnh vô cảm.

– Sự tăng trưởng nhanh gọn của đời sống khiến con người phải sống nhanh hơn, không còn thời hạn chú ý tới những gì xung quanh .– Sự bùng nổ can đảm và mạnh mẽ của những thiết bị mưu trí dẫn đến sự sinh ra của những trang mạng xã hội -> con người ngày càng ít tiếp xúc trong đời thực .– Sự chiều chuộng, chăm nom, phủ bọc quá kĩ lưỡng cha mẹ so với con cái -> coi mình là TT, không chú ý đến điều gì khác nữa .– Sự ích kỉ của chính bản thân mỗi người .

* Luận điểm 4: Tác hại của căn bệnh vô cảm.

– Con người mất đi những chỗ dựa mỗi lúc khó khăn vất vả– Xã hội tràn trề những điều xấu, điều ác– Đối với mỗi cá thể nó sẽ khiến họ giống như một cỗ máy không có tâm hồn, thành kẻ vô trách nhiệm, vô nhân tính .– Cuộc sống mất đi những giá trị đích thực của nó, chỉ là sự sống sót– Xa hơn, con người đánh mất đi những giá trị tốt đẹp của dân tộc bản địa– Nếu thực trạng này lan rộng ra khoanh vùng phạm vi toàn trái đất thì hành tinh này sẽ trở thành hành tinh của những cỗ máy .– Ảnh hưởng, làm rơi lệch những tâm lý của thế hệ tương lai .

* Luận điểm 5: Đề xuất giải pháp khắc phục.

– Lên án, phê phán những hành vi xấu đi, lạnh nhạt vô cảm so với đời sống xung quanh– Hạn chế phụ thuộc vào vào những thiết bị mưu trí, quốc tế ảo …– Rèn luyện lối sống lành mạnh : Yêu thương, chăm sóc, giúp sức mọi người …– Tăng cường thực hành thực tế, thưởng thức thực tiễn trong những môn học : Đạo đức, giáo dục công dân để học viên học cách yêu thương, san sẻ .– Mỗi người hãy mở lòng mình sống yêu thương, chăm sóc đến mái ấm gia đình, những người xung quanh và chính bản thân mình– Tuyên truyền thoáng rộng, tổ chức triển khai những hoạt động giải trí xã hội với mục tiêu xóa bỏ “ căn bệnh vô cảm ” .

* Liên hệ bản thân:

( Lưu ý : Liên hệ những hành vi, biểu lộ của căn bệnh vô cảm trong chính môi trường học đường để hiểu và tránh )

c) Kết bài

– Khẳng định lại mối đe dọa của căn bệnh vô cảm : Vô cảm là căn bệnh nguy hại, để lại hậu quả nghiêm trọng mà mỗi người cần tránh .– Rút ra bài học kinh nghiệm : Lời nhắn gửi đến tổng thể mọi người cần chung tay đẩy lùi căn bệnh này .>> > Để làm bài được tốt hơn, những em hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm thêm mẫu dàn ý cụ thể về căn bệnh vô cảm mà Đọc tài liệu đã biên soạn ở đây nhé .

4. Sơ đồ tư duy nghị luận về bệnh vô cảm

Sơ đồ tư duy nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm

Những bài văn mẫu nghị luận về bệnh vô cảm trong xã hội

Cùng chúng tôi tìm hiểu thêm những bài văn tinh lọc nghị luận về bệnh vô cảm dưới đây nhé …

Nghị luận về bệnh vô cảm hiện nay mẫu 1

Xã hội đang ngày càng tăng trưởng với vận tốc chóng mặt trên toàn bộ những nghành văn hóa truyền thống, chính trị, kinh tế tài chính … Chính sự tăng trưởng như vũ bão này lại là tác nhân khiến cho thái độ sống của con người với nhau trở nên lạ lẫm, không còn thân thương. Bởi guồng quay đời sống kéo họ vào những bận rộn, quay quồng đời thường. Và thái độ sống vô cảm, hờ hững cũng từ đó mà hình thành nên .Trước hết tất cả chúng ta cần hiểu rõ vô cảm là ra làm sao ? Và tại sao lại gọi vô cảm là “ bệnh ”. Người ta chỉ gọi bệnh ho, bệnh lao, bệnh ngoài da … hoàn toàn có thể dùng thuốc để chữa nhưng vô cảm cũng là một loại bệnh. Chắc hẳn có ý ẩn dụ gì đằng sau câu chữ đó. Vô cảm chính là thái độ sống lạnh nhạt, lãnh đạm so với đời sống, với những người ở xung quanh tất cả chúng ta. Bản thân tất cả chúng ta không chăm sóc, không có nghĩa vụ và trách nhiệm so với chính bản thân mình và với người khác .Hiện nay khi quốc gia ngày càng tăng trưởng thì vô cảm càng dễ dẫn đến thành một loại bệnh. Cần phải tìm “ phương thuốc ” để chữa trị, xích gần hơn nữa tình cảm giữa người với người, chiêu thức ấy sẽ xóa bỏ được lối sống lãnh đạm, lạnh nhạt này ở con người trong xã hội này .Căn bệnh vô cảm khi đã sống sót trong con người thì sẽ ăn sâu, bám rễ không chịu buông. Mỗi người cần có phương pháp, có giải pháp để hạn chế căn bệnh nguy hại hoàn toàn có thể ăn mòn trái tim của mỗi người .Bệnh vô cảm Open trong đời sống văn minh ngày càng nhiều, đó chính là thái độ, cách ứng xử giữa người với người. Họ không còn thân thương, hỏi thăm nhau đủ thứ chuyện mà đã trở nên vô cảm, hờ hững, hờ hững, không còn chăm sóc nhiều đến đời sống của nhau nữa .Những người con xa nhà lâu ngày, bị cuốn vào guồng quay của việc làm nên việc hỏi thăm cha mẹ tiếp tục cũng thưa dần. Rồi những lần gọi điện, những lần về thăm cứ cạn vơi theo năm tháng. Như thế tất cả chúng ta đang vô tình khiến cho trái tim mình, cho bản thân mình vô cảm với những người thân yêu nhất. Vô cảm thật đáng trách, đáng giận nhưng nếu tất cả chúng ta biết rút kinh nghiệm tay nghề, biết thay thế sửa chữa, biết hỏi thăm đời sống của nhau thì thật đáng quý. Con người ai cũng có lỗi lầm, chỉ cần biết nhận sai và sửa sai .Hiện nay, có rất nhiều trường hợp dở khóc dở cười khi con người cứ lạnh nhạt, vô tâm với nhau. Mỗi người một thực trạng, một đời sống ; có người giàu sang, có người khốn khó, biết trách ai được .Chiều nay khi đi trên phố, tôi thấy có một đôi vợ chồng trẻ đi trên chiếc xe Sh sang chảnh. Họ đi qua khu chợ ồn ào, náo nhiệt, cười nói rất vui tươi. Họ phát hiện một bà lão già mắt kèm nhem dắt theo một đứa cháu nhỏ chân không đi dép mặc bồ quần áo rách nát. Họ ngả chiếc nón trước mắt hai vợ chồng kia xin vài ba đồng. Nhưng hai bà cháu nhận lại là ánh mắt khinh khỉnh, không chăm sóc. Hai vợ chồng ấy mang theo hương nước hoa thơm lừng, bỏ lại sau sống lưng thái độ hờ hững đến vô tâm. Như vậy đó, vô cảm chỉ là những bộc lộ li ti trong đời sống như vậy nhưng tất cả chúng ta đâu phải ai cũng có đủ tâm để nhận ra .Con người ta sống ở trên đời cần phải yêu thương, san sẻ cho nhau những lúc khốn khó. Thấy nỗi khổ của người khác như nỗi khổ của bản thân mình thì mới hoàn toàn có thể trợ giúp một cách thực tâm được. Cũng do tại thái độ sống lãnh đạm, lạnh nhạt nên đời sống của họ thiếu đi tình yêu thực tâm nhất .Đối với thế hệ trẻ thì thái độ sống vô cảm cần phải ngăn ngừa trước. Vì tương lai quốc gia cần những con người có tài năng và biết sẻ chia, biết yêu thương đồng loại. Dù ở trong thực trạng nào, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể dùng chính trái tim mình để sưởi ấm những trái tim khác đang đầy những vết xước hơn .Vô cảm bắt nguồn từ nhiều nguyên do, từ sự tăng trưởng quá nhanh của xã hội khiến cho con người không bắt kịp được. Cũng từ đó họ bị cuốn sâu vào sự bộn bề, lo toan mà quên mất đi tấm lòng yêu thương, sẻ chia với những người xung quanh mình .Vô cảm hoàn toàn có thể sẽ thành thói quen nếu như tất cả chúng ta không kịp ngăn ngừa và từ bỏ. Bởi vậy, mỗi cá thể cần phải tự nhận thức được tâm lý của bản thân mình. Rằng khi yêu thương và sẻ chia thương mến thì tất cả chúng ta sẽ thấy bản thân mình sống có ích, sống tốt đẹp hơn .( Lê Quỳnh – trung học phổ thông Hùng Vương )

Nghị luận về bệnh vô cảm mẫu 2

Vô cảm là cội nguồn của tội ác

Nếu như thời nay HIV / AIDS đã được những nhà khoa học tìm ra xu thế điều trị mới nhằm mục đích hướng tới tiềm năng ở đầu cuối quét sạch hàng loạt HIV ra khỏi list những căn bệnh không có thuốc chữa thì vô cảm_căn bệnh niềm tin của con người vẫn chưa tìm ra vắc xin. Bệnh vô cảm là một thái độ sống chưa tốt, có nhiều biểu lộ xấu đi đáng báo động trong xã hội. Điều đó khiến cho mỗi con người cần phải suy ngẫm, trăn trở với mong ước tìm ra giải pháp trị liệu hiệu suất cao .Vậy bệnh vô cảm là căn bệnh như thế nào ? Vô là không, cảm là cảm hứng. Vô cảm chính là không có xúc cảm. Nó đã trở thành “ bệnh ” nhiễm sâu vào trong tâm lý và hành vi của mỗi người. Bệnh vô cảm là thái độ sống lạnh nhạt, dửng dưng, không chăm sóc đến con người và sự vật, vấn đề diễn ra xung quanh trong đời sống. Căn bệnh vô cảm khiến cho con người ta sống một “ trái tim không có tình người ”. Mà như Nam Cao đã nói “ không có tình thương, con người chỉ là một con vật bị sai khiến bởi lòng ích kỉ ” ( Đời thừa ) .Chắc hẳn ngay từ khi còn thơ bé tất cả chúng ta đã được đọc truyện cổ tích. Nếu ai đã từng đọc “ Cô bé bán diêm ” ắ t hẳn sẽ không hề quên được cái đêm hôm ấy – đêm Giáng sinh “ Trời lạnh mọi người quây quần bên chiếc lò sưởi để đón Giáng sinh …. Trên khắp phố phường 1 số ít người quay quồng quay trở lại nhà có vẻ như không có ai chú ý đến cô bé ”. Mặc dù đôi mắt ngây thơ ấy nửa van xin nửa ngại ngùng, chẳng hiểu sao cô vẫn bán như mọi ngày nhưng ngày hôm nay tuyệt nhiên không một ai hỏi đến phải chăng vì họ vô tâm hay họ quá vội vã ? Chính thái độ lạnh nhạt đó đã để em chết vì cái đói, cái giá lạnh trong đêm Giáng sinh niềm hạnh phúc của bao người. Cái chết ám ảnh của cô bé đã khiến cho người đọc xót xa mà day dứt sao đêm ấy mọi người lại bỏ mặc em đến vậy. Tác giả ắt hẳn rất đau lòng khi đã để em chết trong hiện thực nghiệt ngã, đau lòng khi thấy giá trị đạo đức đang đi xuống nhưng cũng là để nhắn nhủ với bạn đọc hãy biết sống có tình người, yêu thương lẫn nhau .Bước ra từ trang sách những con người vô cảm trong đêm Giáng sinh vẫn hiện hữu ở khắp mọi nơi trong đời sống. Bệnh vô cảm có ở trong mọi lứa tuổi, nghề nghiệp căn bệnh ấy đã “ lây nhiễm ” trong toàn xã hội. Ngay 1 số ít quan chức cấp cao_ những người mà theo Hồ Chí Minh đánh giá và nhận định : “ Mỗi người Đảng viên, mỗi người cán bộ từ trên xuống dưới đều phải hiểu rằng mình vào Đảng là để làm nô lệ cho nhân dân … làm nô lệ cho nhân dân chứ không phải làm quan nhân dân … và phải làm cho tốt ”. Những con người ấy phải Giao hàng cho quyền lợi của quần chúng nhưng một số ít chính quyền sở tại địa phương lại có thái độ dửng dưng, không chăm sóc .Vụ án gần đây của Đặng Văn Hiến ( Đăk Nông ) vụ việc tranh chấp đất đai giữa dân làng và người của công ty Long Sơn. Trong tình thế nguy kịch giữa một bên là đất đai bị cướp, vợ con bị rình rập đe dọa và thái độ hung hăng của chúng đã buộc Hiến phải nổ súng. Tiếng súng ấy không phải của một tội phạm khát máu. Tiếng súng thức tỉnh lương tri. Tiếng súng gióng lên hồi chuông cảnh báo nhắc nhở về sự vô cảm của chính quyền sở tại địa phương. Nếu có sự can thiệp của cơ quan chức năng thì có lẽ rằng người dân lương thiện không phải dùng đến đấm đá bạo lực để xử lý để giờ đây phải lãnh án giết người .Ngay cả trong thiên nhiên và môi trường giáo dục_nơi ươm mầm tri thức cho quốc gia nhưng căn bệnh vô cảm vẫn xuất hiện. Bạo lực học đường là yếu tố nổi trội lên lúc bấy giờ. Các em học viên thấy bạn hữu đánh nhau không can ngăn mà cổ súy, dửng dưng quay clip cho lên mạng xã hội. Thầy cô giáo thấy hành vi sai lầm của học viên thì lờ đi như không biết. Con người ta thật bình tâm trước cái xấu .Bệnh vô cảm bộc lộ ngay trong những hành vi ta vô tình phát hiện ngoài đường. Là thấy kẻ tà đạo móc túi mà không dám lên tiếng, là thấy những số phận xấu số bần hàn ta lạnh nhạt ngang qua. Là những vụ tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải nạn nhân đang giành giật giữa sự sống và cái chết ngay trước mặt nhưng họ vẫn làm ngơ, họ buôn chuyện, xì xào mà sao không một ai gọi cấp cứu .Vô cảm không chỉ so với mọi người mà còn so với chính bản thân, người thân yêu nhất của mình. Hội thánh đức chúa trời đang hoạt động giải trí can đảm và mạnh mẽ ở nước ta. Đây là một tà đạo hủy hoại nếp sống văn minh của con người. Những hội viên “ ngây thơ ” đa số là sinh viên chính vì lạnh nhạt, không chăm sóc theo dõi tin tức nên để mình bị lôi kéo, dụ dỗ gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng .Biểu hiện của bệnh vô cảm vô cùng phong phú, đối tượng người tiêu dùng nhiều mẫu mã, nó lây nhiễm như một dịch bệnh có ở mọi ngóc ngách trong đời sống. Vậy nguyên do nào khiến cho căn bệnh ấy ngày càng trầm trọng ? Cuộc sống ngày càng tăng trưởng con người càng phải guồng quay quay quồng chạy theo vật chất mà quên mất rằng quốc tế niềm tin rất quan trọng. Vô cảm xuất phát từ tâm lí đám đông họ sợ gặp rắc rối, sợ “ mua dây buộc mình ”. Vô cảm bởi lối sống ích kỉ chưa được giáo dục đúng đắn …Chính căn bệnh ấy đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, nó làm cho con người từ “ nhân chi sơ tính bản thiện ” trở thành người vô tâm, vô tình. Vô cảm làm mất đi truyền thống lịch sử tốt đẹp của dân tộc bản địa với niềm tin tương thân, tương ái “ lá lành đùm lá rách nát ”. Nó làm cho văn hóa truyền thống “ tắt lửa tối đèn có nhau ” dần mất đi trong đời sống sinh động nơi phố phường, khiến con người sống chạm mặt mà cách lòng …Tuy nhiên không phải ai cũng mắc phải căn bệnh ấy, trong xã hội còn rất nhiều người tốt dám hi sinh lao vào cứu người, nhiều hành vi đẹp để ta học tập. Để đẩy lùi được căn bệnh ấy cần phải kiến thiết xây dựng được một lối sống văn minh, một xã hội đồng cảm, sẻ chia. Cần khơi dậy lòng nhân ái và dung khí trong mỗi con người. Cần kiến thiết xây dựng nền tảng đạo đức tốt đẹp, gìn giữ truyền thống lịch sử nhân đạo của dân tộc bản địa .Là một người trẻ nhỏ nhận thức được sự nguy hại của bệnh vô cảm. Đây là một căn bệnh cần được điều trị kịp thời. Mỗi người tất cả chúng ta hãy cùng nhau chung tay đẩy lùi “ dịch bệnh ” để đời sống này biết yêu thương, vui buồn trước nỗi đau của mỗi con người, để xã hội này là xã hội của tình thương yêu. Một nhà văn Nga đã từng nói : “ Nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực mà là nơi không có tình thương ” chính là vậy .

Đề tham khảo: Anh chị hãy trình bày suy nghĩ của mình về bệnh vô cảm trong xã hội hiện nay

Bài văn nghị luận về bệnh vô cảm mẫu số 3

Bệnh vô cảm là tình trạng chai sạn

Xã hội ngày càng tăng trưởng thì càng có nhiều vấn nạn xảy ra, Open những căn bệnh xã hội, một trong số đó là căn bệnh vô cảm. Bệnh vô cảm ngày càng vững mạnh và trở thành nỗi lo ngại cho xã hội thời nay .

Bệnh vô cảm là một căn bệnh sinh ra trong nhận thức mỗi con người. Đó là sự thờ ơ với mọi việc, hiện tượng trong đời sống. Những con người có trái tim lạnh lùng với tất cả nỗi đau, sự bất hạnh khó khăn của người khác. Có thể lí giải căn bệnh vô cảm sinh ra do xã hội phát triển ngày càng nhanh, con người lao vào guồng quay kiếm tiền, lo cho cuộc sống gia đình, bản thân mà quên đi các sự vật sự việc đang diễn ra xung quanh. Họ bận lo lắng cho mình mà quên đi việc phải giúp đỡ những con người đang gặp khó khăn cần họ giúp đỡ, hoặc làm ngơ hay im lặng trước cái xấu mà đáng ra mình phải lên tiếng. Nhưng nguyên nhân của sự vô cảm không thể không nhắc đến những con người có sẵn bản tính ích kỉ, không muốn giúp đỡ người khác hay xã hội trở nên tốt hơn.

Bệnh vô cảm có nhiều bộc lộ dễ nhận thấy trong đời sống. Bệnh vô cảm yên lặng và làm ngơ với những khó khăn vất vả của người bên cạnh mình, thậm chí còn là người thân trong gia đình. Ví dụ như họ dửng dưng với việc phải giúp cha mẹ thao tác nhà, để cho cụ già phải đứng trên xe buýt trong khi mình được ngồi. Họ tĩnh mịch đi qua những tai nạn đáng tiếc cần giúp sức trên đường, hấp tấp vội vàng tránh né vì sợ liên lụy đến bản thân và tốn thời hạn của mình. Hay vô cảm do sự ích kỉ của bản thân, sự thù hằn hay lòng ghanh tỵ. Thậm chí vô cảm là ánh mắt lạnh nhạt có phần khinh bỉ với những con người có khiếm khuyết trên khung hình, mắc những căn bệnh khó chữa hay những thực trạng đáng thương. Những người có trái tim vô cảm thường có hiểu biết hẹp hòi hay thường không có lòng nhân ái, họ ích kỷ cùng trái tim cằn cỗi .Có thể lấy hàng trăm nghìn ví dụ về bệnh vô cảm trong đời sống mà con người ta phải cảnh tỉnh trên báo chí truyền thông. Ví dụ như chiều ngày 13/3/2015, tại một khu đất trống ở Thành phố Hồ Chí Minh bỗng xảy ra một vụ nổ lớn khiến anh Nguyễn Hữu Đức bị bỏng nặng. Người dân xung quanh đưa anh tới bệnh viện nhưng không một con taxi nào chịu chở anh. Clip được quay lại và phát trên mạng làm cho mọi người rùng mình về nỗi đau của người khác. Hay gần đây là vụ nữ sinh 12 bị bỏng bị lên án vì sự lạnh nhạt của những giáo viên hay sự vô cảm của một phần hội đồng mạng khi mắng nhiếc nữ sinh ấy làm quá mọi việc lên … .Ngày xưa có câu :“ Nhiễu điều phủ lấy giá gương ,Người trong một nước thì thương nhau cùng .Lá lành đùm lá rách nát ”Câu đó ám chỉ một dân tộc bản địa có truyền thống cuội nguồn tương thân tương ái từ thời xưa, nhưng tiếc thay khi xã hội càng tăng trưởng truyền thống lịch sử tốt đẹp ấy dần bị mai một bởi một bộ phận không ít người càng ngày trở nên vô cảm. Đó là một căn bệnh lây lan và để lại những hậu quả xấu cho quốc gia. Con người trở thành kẻ vô trách nhiệm thậm chí còn vô lương tâm, nặng hơn nữa là có tội. Bác sĩ mà vô cảm sẽ để cho nhiều bệnh nhân nặng bệnh mà càng thêm nặng. Cũng vì vô cảm dân cư mạng không đặt thực trạng bản thân vào người khác mà phản hồi những câu phiến diện mà cho người trong cuộc trở nên càng tội tệ, không thiếu những vụ tự tử vì bị giễu cợt hay bịa chuyện. Căn bệnh vô cảm sẽ như thế nào nếu ai cũng mắc ? Tất cả mọi người sẽ quay sống lưng lại với những nỗi đau khổ, xấu số của người khác, làm ngơ trước cái xấu. Từ đó cái xấu sẽ thống trị cho sự tốt đẹp lâu nay đang sống sót của xã hội. Nó đang làm mất đi tình thương giữa con người với con người. Nếu không ngă lại nó sẽ thành sự hiển nhiên được xã hội gật đầu và lan rộng mãi như một bệnh dịch nguy hại .Mọi người cần có chiêu thức ngăn ngừa căn bệnh nguy khốn này. Cần trích dẫn những hiện tượng kỳ lạ vô cảm lên những phương tiện đi lại truyền thông online như báo chí truyền thông, những trang mạng xã hội như một lời cảnh tỉnh răn đe với những con người mang trong mình trái tim vô cảm. Giới trẻ cần được dạy biết yêu thương khi được sinh ra, khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Bố mẹ cũng đừng vô tâm trước con cháu để trẻ nhỏ không làm theo bởi Khổng Tử đã nói rằng trẻ nhỏ sinh ra tờ giấy trắng. Chúng ta nên tăng cường những hoạt động giải trí thiện nguyện, vừa có ích cho xã hội vừa thức tỉnh trái tim yêu thương trong mỗi con người .Trái đất, xã hội sẽ trở nên đẹp biết bao nếu con người cởi mở với nhau hơn, chăm sóc yêu thương nhau. Chúng ta luôn cố gắng nỗ lực cho bản thân mình trở nên tốt đẹp, có lẽ rằng gì mà tất cả chúng ta không nỗ lực để cho xã hội để càng trở nên tươi đẹp hơn .

Nghi luan ve benh vo cam hinh 2

Nghị luận về bệnh vô cảm mẫu số 4

Dân tộc ta từng tự hào về truyền thống lịch sử đoàn kết, tương thân tương ái :Nhiễu điều phủ lấy giá gương ,Người trong một nước thì thương nhau cùng .Lá lành đùm lá rách nátThế nhưng cùng với sự tăng trưởng ngày càng cao của đời sống vật chất thì điều đáng buồn là những bộc lộ của truyền thống cuội nguồn tốt đẹp ấy lại mai một dần và tất cả chúng ta đang phải đương đầu với một căn bệnh ý thức đáng sợ. Đó là “ bệnh vô cảm ” hay còn gọi là “ makeno ” ( mặc kệ nó ) .“ Bệnh vô cảm ” như một bệnh dịch lây lan trong toàn xã hội và rất nhiều người phạm phải, không nặng thì nhẹ. Vô cảm là thái độ lãnh đạm, không có xúc cảm gì trước những sự vật, hiện tượng kỳ lạ xung quanh, trước nỗi đau khổ, xấu số của người khác. Đây là thái độ, là cách sống xấu đi đáng phê phán vì nó trái ngược với truyền thống lịch sử đạo đức nhân ái, vị tha đã có từ bao đời của dân tộc bản địa ta. Vô cảm vốn là một trạng thái tâm lí, nhưng lúc bấy giờ nó đã trở thành một căn bệnh trầm kha khó chữa. Có thể nói thứ “ vi rút ” nguy khốn của căn bệnh này đã và đang xâm nhập vào tổng thể những những tầng lớp, lứa tuổi mà tập trung chuyên sâu nhiều nhất là ở những thành phố lớn có lối sống tân tiến .Sự tăng trưởng của xã hội thời nay một mặt mang lại đời sống vật chất không thiếu cho con người nhưng mặt khác nó lại làm phát sinh tính ích kỉ, chỉ chăm sóc đến việc thỏa mãn nhu cầu “ cái tôi ” mà quên mất “ cái ta ”. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực tối cao … là những cám dỗ khiến con người đam mê đời sống vật chất mà coi nhẹ đời sống niềm tin. Tuy nhiên, không hề đổ lỗi hết cho thực trạng khách quan. Với không ít người, “ bệnh vô cảm ” bắt nguồn từ tính ích kỉ, từ nhận thức hạn hẹp, rơi lệch .“ Bệnh vô cảm ” có rất nhiều bộc lộ khác nhau. Đó là sự lãnh đạm trước niềm vui hoặc nỗi buồn của những người xung quanh hay thản nhiên trước một câu truyện buồn trong sách báo hoặc trên phim ảnh. Nhưng đáng sợ hơn cả là thái độ lạnh nhạt đến tàn khốc trước những đau thương, mất mát của đồng loại như trẻ nhỏ mồ côi, người già không nơi phụ thuộc, người khuyết tật, nạn nhân của thiên tai bão lụt … Trái tim của những kẻ mắc ‘ bệnh vô cảm ” không hề do dự, rung động trước những gì tương quan tới nghành niềm tin. Họ không hiểu rằng lời mắng nhiếc, nhục mạ của họ sẽ khoét sâu nỗi đau trong lòng một đứa trẻ xấu số như thế nào. Một ánh mắt dửng dưng, khỉnh bỉ của họ trước một người khuyết tật sẽ làm tăng thêm mặc cảm và nỗi buồn khó nguôi ngoai .“ Bệnh vô cảm ” còn bộc lộ qua thái độ dửng dưng hoặc cố ý tránh mặt khi tận mắt chứng kiến người gặp nạn trên đường. Không ít kẻ vội vã bỏ đi, mặc kệ nạn nhân vì sợ mất thời hạn, sợ liên lụy tới mình. Ở trường, ở lớp, “ bệnh vô cảm ” bộc lộ qua thái độ thiếu chăm sóc so với những bạn yếu kém hoặc có thực trạng khó khăn vất vả. Vô cảm còn biểu lộ trong cung cách ứng xử lạnh nhạt, thiếu hòa đồng với bạn hữu và người thân trong gia đình. Điều đó dẫn tới sự lỏng lẻo trong những mối quan hệ và ngày càng đẩy kẻ mắc “ bệnh vô cảm ” vào thực trạng cô độc, héo hắt về mặt niềm tin. Cuộc sống nhạt nhẽo của họ thực ra chỉ là sự sống sót không có ý nghĩa mà thôi .Câu chuyện ngụ ngôn Cháy nhà hàng xóm bình chân như vại Open từ thuở thời xưa kể về một chàng trai khi nhà hàng xóm liền vách bị cháy mà vẫn thản nhiên kéo chăn trùm đầu nằm ngủ, còn tặc lưỡi tự nhủ là cháy nhà người khác chứ có phải cháy nhà mình đâu mà sợ ! Rốt cuộc, lửa cháy lan sang nhà anh ta, mọi thứ tan thành tro bụi. Lúc đó, anh ta mới tỉnh ngộ, ân hận vò đầu, bứt tai kêu khóc. Thờ ơ, lạnh nhạt đến ích kỉ như thế là tự chuốc họa vào thân .“ Bệnh vô cảm ” lúc bấy giờ khá phổ cập trong xã hội và biểu lộ dưới nhiều hình thức, mức độ khác nhau. Một người trẻ tuổi không nhường chỗ cho cụ già trên xe buýt. Một học viên lớn thấy một em nhỏ té ngã mà không đỡ dậy. Đường bị kẹt mà nhiều người cứ cố ý luồn lách, không biết nhường nhau, vi phạm luật lệ giao thông vận tải. Thấy người bị tai nạn thương tâm mà không giúp sức. Quay sống lưng ngoảnh mặt trước tình cảnh đau thương của đồng bào bị thiên tai, bão lụt, trước số phận xấu số của hàng ngàn trẻ thơ mồ côi, người già không nơi phụ thuộc … Đó là thái độ lạnh nhạt, lạnh nhạt đến tàn ác. Thái độ ấy rất đáng phê phán và lên án. Nếu không, nó sẽ thành hiện tượng kỳ lạ thông thường được xã hội đồng ý và cứ thế lan rộng mãi như một bệnh dịch nguy hại .Ở mức độ cao hơn, bệnh vô cảm đồng nghĩa tương quan với thái độ vô trách nhiệm, gây ra tai hại không nhỏ cho xã hội, cho quốc gia. Có thể lấy một vài ví dụ trong những nghành nghề dịch vụ như kiến thiết xây dựng, giao thông vận tải vận tải đường bộ, giáo dục, y tế … Đó là những người có chức có quyền kí duyệt những dự án Bất Động Sản khu công trình lớn mà không nghĩ tới hậu quả sau mười năm hai mươi năm, người dân trong vùng sẽ sống thế nào. Chỉ vì một mối lợi nhỏ, họ hoàn toàn có thể xóa sạch nhiều khu rừng nguyên sinh, biến thành trang trại trồng cafe … nhưng cafe chưa thu hoạch được thì lũ đã tràn về, gây thiệt hại to lớn về người và gia tài .Rất nhiều khu công trình lớn kiến thiết xây dựng trên khắp quốc gia lâm vào thực trạng dở dang, hoang phế vì những quyết định hành động sai lầm đáng tiếc của những vị chỉ huy thừa nhiệt tình nhưng thiếu kĩ năng và kinh nghiệm tay nghề, gây ra sự tiêu tốn lãng phí ghê gớm, làm thâm hụt ngân quỹ vương quốc. Hiện tượng “ rút ruột khu công trình ” đến mức nguy khốn là hậu quả không riêng gì của thói tham lam mà còn là hậu quả của thái độ lãnh đạm, vô trách nhiệm trước con người. “ Đại công trường ” ở tỉnh Hà Giang, cầu Văn Thánh, cầu Dần Xây, khu công trình nạo vét, tái tạo kênh Nhiêu Lộc … ở thành phố Hồ Chí Minh, hàng loạt xí nghiệp sản xuất đường ở miền Đông, miền Tây Nam Bộ xây xong “ trùm mền ” để đấy … chứng tỏ cho sự thiếu kiểm tra, đôn đốc, nhắc nhở của những người có nghĩa vụ và trách nhiệm quản lí. Rốt cuộc là “ cha chung không ai khóc ”, chỉ có nhân dân, Nhà nước là chịu thiệt thòi .Vụ án xấu đi PMU 18 làm chấn động dư luận trong và ngoài nước xảy ra cách đây chưa lâu là vật chứng chứng tỏ cho “ bệnh vô cảm ” đã đến mức đồng nghĩa tương quan với tội ác. Những quan chức tham nhũng, mất phẩm chất đã liều lĩnh tham ô hàng triệu đô la để cờ bạc, cá độ bóng đá và ăn chơi sa đọa. Bao nhiêu cây cầu, bao nhiêu con đường do PMU 18 chỉ huy phong cách thiết kế và xây đắp đều có yếu tố về chất lượng. Chắc chắn là họ luôn nghĩ đến quyền hạn cá thể, tìm mọi cách để “ vinh thân phì gia ” chứ không nghĩ đến quyền lợi to lớn và vĩnh viễn của nhân dân, quốc gia .Trong tĩnh vực giáo dục, những hậu quả khôn lường xảy ra trước mắt và vĩnh viễn do thói lạnh nhạt, lạnh nhạt gây ra cũng không phải là ít. “ Bệnh thành tích ”, nạn gian lận trong thi tuyển, nạn mua và bán bằng cấp … rồi thực trạng học viên vùng sâu vùng xa phải học ba ca, thậm chí còn không có trường để học, không có kí túc xá tử tế để ở như báo chí truyền thông thường phản ánh đã gây bức xúc và bất bình trong nhân dân. Bộ Giáo dục đào tạo – Đào tạo biết rất rõ những hiện tượng kỳ lạ xấu đi đó và đã có những giải pháp hữu hiệu, nhằm mục đích hạn chế và từ từ đẩy lùi những hiện tượng kỳ lạ xấu đi ấy .“ Bệnh vô cảm ” biểu lộ tiếp tục và rõ nét trong tĩnh vực y tế đến mức gần như là một tệ nạn khó dẹp. Lời thề Hy-pô-cơ-rát và những pháp luật về y đức đã bị không ít thầy thuốc coi nhẹ hoặc quên lãng trước ma lực ghê gớm của đồng xu tiền thời kinh tế thị trường. Trái tim họ chai đá, không còn rung động bởi nỗi đau đớn về thể xác, về ý thức của bệnh nhân và mái ấm gia đình bệnh nhân. Vì thế mới xảy ra những chuyện đáng lên án như bỏ mặc bệnh nhân nghèo đến chết vì không có tiền đóng viện phí. Hiện tượng bác sĩ khám bệnh qua loa chỉ bằng một hai thắc mắc trong vòng vài phút hoàn toàn có thể nói là ở bệnh viện nào cũng có. Rồi việc kê đơn vô tội vạ, móc ngoặc với những nhà thuốc, những hãng dược để hưởng lợi bất chính trên sức khỏe thể chất và tính mạng con người bệnh nhân. Gần đây, báo chí truyền thông đưa tin Ban Giám đốc bệnh viện ở một tỉnh phía Bắc thản nhiên lấy xe cấp cứu đi dự tiệc cưới, trong khi bệnh viện thiếu xe để cấp cứu bệnh nhân. Những hiện tượng kỳ lạ xấu đi đó cần phải bị lên án trước dư luận, không hề để ngang nhiên sống sót trong một xã hội văn minh, tân tiến .Tuy không gây chết người như nhiều bệnh lí khác nhưng “ bệnh vô cảm ” cũng dẫn đến nhiều hậu quả đáng lo lắng. Nó tác động ảnh hưởng xấu tới quy trình học tập và thao tác của mỗi cá thể. Một người khó hoàn toàn có thể thao tác đạt chất lượng khi không giữ mối quan hệ tốt đẹp, thân thiện với đồng nghiệp. Cũng như một học viên nếu hằng ngày đến lớp chỉ biết chỗ ngồi của mình mà lãnh đạm với bè bạn, trường học thì cũng khó mà học tốt vì không được sưởi ấm bởi niềm vui và tình cảm chân thành của thầy cô, bè bạn. Đáng buồn hơn cả là “ bệnh vô cảm ” đang từ từ làm mai một truyền thống lịch sử tương thân tương ái tốt đẹp của dân tộc bản địa Nước Ta .Làm thế nào để có phương thuốc đặc biệt quan trọng chữa trị “ bệnh vô cảm ” ? Trước hết vẫn phụ thuộc vào vào chính mỗi cá thể. Chúng ta hãy sống có lí tưởng, mục tiêu đúng đắn, sống tử tế và hãy luôn nhớ rằng mọi tâm lý, hành vi, lời nói của mình đều phải xuất phát từ lòng nhân ái. Hãy làm giàu tâm hồn bằng những tác phẩm văn chương thẩm mỹ và nghệ thuật hoặc tích cực tham gia vào những trào lưu, những hoạt động giải trí mang ý nghĩa xã hội to lớn … Chỉ cần có một tâm hồn cởi mở và một trái tim nhân hậu, biết thương người như thể thương thân là bạn sẽ chữa dứt được “ bệnh vô cảm ” đáng ghét và đáng phê phán ấy. Chúng ta hãy sống theo quan điểm đúng đắn mà quản trị Hồ Chí Minh đã dạy và nêu gương sáng : Mình vì mọi người, mọi người vì mình thì chắc như đinh mọi bi kịch của số phận sẽ lùi xa .Có một giai thoại cảm động về Các Mác mà nhiều người trên quốc tế đều biết. Đó là một lần trò chuyện cùng con gái, khi con gái hỏi điều gì làm cho ba chăm sóc nhất, Mác đã vấn đáp : Tất cả những gì tương quan đến con người đều không lạ lẫm so với ba. Quả thật, phải có sự chăm sóc thâm thúy và tình thương yêu quả đât vô bờ bến thì Mác mới viết được những tác phẩm bất hủ để bênh vực giai cấp bị bóc lột trong xã hội tư bản đầy áp bức, bất công .Nếu như lòng vị tha và tình đoàn kết được mọi người ca tụng và cổ vũ bao nhiêu thì bệnh vô cảm, thói lãnh đạm, lạnh nhạt với con người bị phê phán và lên án bấy nhiêu. Cái thiện, điều tốt cần được nhân rộng ; cái ác, cái xấu phải bị diệt trừ. Cả hai yếu tố trên nếu thực thi đồng điệu và triệt để thì tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa, quốc gia Nước Ta sẽ tự hào sánh vai với những cường quốc năm châu như Bác Hồ từng mong ước và hy vọng .( Nguyễn Thị Phương Thảo – lớp 11 c2 – khối chuyên văn tr. Chuyên Hùng Vương )

Nghị luận về bệnh vô cảm mẫu số 5

Bệnh vô cảm như một bệnh dịch lây lan trong toàn xã hội

Cuộc sống ngày càng tăng trưởng đi kèm với nó là sự nâng cao không ngừng của chất lượng sống và công nghệ thông tin. Tuy nhiên bên cạnh những mặt tích cực thì cũng còn đó những yếu tố vô cùng nhức nhối. Sự tăng trưởng quá đà của công nghệ tiên tiến là nguyên do khiến cho con người ngày càng kéo giãn khoảng cách với nhau. Và bệnh vô cảm chính là căn bệnh vô cùng đáng sợ khiến cả xã hội phải trăn trở .Vậy thì bệnh vô cảm mà mọi người vẫn nói là gì ? Vô tức là không, cảm ở đây có nghĩa là cảm hứng. Vô cảm chính là việc con người sống không có xúc cảm không có tình cảm và lạnh nhạt, bàng quan trước những gì đang xảy ra xung quanh mình. Nó thực sự là một trong những vấn nạn vô cùng đáng sợ. Tuy không phải thuật ngữ y học xong nó đang diễn tiến với vận tốc khá nhanh và nguy hại. Thậm chí nó còn có rủi ro tiềm ẩn “ lây lan ” đến một hội đồng lớn trong xã hội .Thật vậy đời sống ngày càng văn minh, con người ngày càng cuốn theo guồng quay của việc làm của đồng xu tiền mà trở nên lạnh nhạt với mái ấm gia đình xã hội. Họ tự tạo cho mình một quốc tế riêng mà trong quốc tế đó không có sự sống sót của những người bên ngoài. Với họ niềm vui chính là được sống vì mình, sống cho mình. Cuộc sống ngày càng giàu sang hơn, vật chất ngày càng không thiếu hơn cũng là lúc họ càng đánh mất đi tính “ đồng cảm ” trong mình. Thế nhưng hãy thử tưởng tượng đến một ngày, bạn có toàn bộ tài lộc, danh vọng, vị thế nhưng ngoảnh lại chẳng còn ai bên cạnh ? Cuộc sống bạn sẽ trở nên thế nào ?Có một thi nhân nào đó đã từng nói “ tình thương sự đồng cảm chính là sợi dây liên kết mọi người ” quả thực điều đó không sai. Từ rất lâu rồi nhân dân ta đã có một truyền thống cuội nguồn đạo đức vô cùng tốt đẹp đó là truyền thống lịch sử tương thân tương ái, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Và tình yêu thương sự đồng cảm đó chính là động lực để làm ra hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ vĩ đại khiến cả quốc tế phải nghiêng mình kính nể. Dọc chiều dài lịch sử dân tộc mấy ngàn năm của quốc gia truyền thống cuội nguồn đó chưa khi nào bị mất đi thậm chí còn nó lại còn nở rộ khi quốc gia gặp nguy hại. Thế nhưng có vẻ như niềm tin đó giữa đời sống tân tiến này càng bị “ mai một ” và “ phai tàn ”. Bằng chứng là những tệ nạn cướp giật, đụng độ giữa đời thường mà chẳng ai thèm can ngăn. Phải chăng họ đang sợ gặp rắc rối, sợ gặp tai ương cho mình ? Họ bàng quan trước những đau khổ mà người khác phải gánh chịu và chẳng thèm “ ôm rơm nặng bụng ”. Thế nhưng họ đâu có biết rằng chính sự ngụy biện một cách phi lí đó đã vô tình khiến cho xã hội mất đi sự nhân văn vốn có và khiến cho con người trở nên ích kỉ với nhau hơn ?Nhà thơ Tố Hữu đã từng viết :“ Đã là con chim chiếc láCon chim phải hót, chiếc lá phải xanhLẽ nào vay mà không trả ?Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình ? ”Cuộc sống con người không phải chỉ có tâm lý cho mình là đủ. Nó chỉ thực sự trở nên toàn vẹn khi con người biết sống vì nhau và sống cho nhau. Nhiệm vụ của chiếc lá không chỉ là xanh, con chim không chỉ là tiếng hót mà nó còn phải góp thêm phần làm đẹp cho đời tô điểm cho đời sống những sắc màu vui vẻ và ý nghĩa hơn nữa. Cũng như con người tất cả chúng ta không hề sống một mình mà còn phải có đồng loại có tập thể. Nếu tất cả chúng ta cứ sống lạnh nhạt vô cảm trước mọi người mọi việc thì sẽ có một ngày chính tất cả chúng ta sẽ là nạn nhân của căn bệnh đáng sợ này. Cuộc sống không chỉ có tài lộc, vật chất là thước đo của thành công xuất sắc mà nó còn được đo bằng nhân cách sống, bằng đạo đức của mỗi người. Chính do đó ngay từ giờ đây tất cả chúng ta hãy tập sống mở lòng với mọi người. Học cách yêu thương và san sẻ. Bởi lẽ chỉ có tình yêu, sự đồng cảm mới nhân lên can đảm và mạnh mẽ trở thành chân lí sống của xã hội còn sự vô cảm lạnh nhạt sẽ khiến con người chết dần chết mòn trong đơn độc .Mỗi học viên tất cả chúng ta còn đang ngồi trên ghế nhà trường hãy biểu lộ sự yêu thương đồng cảm của mình bằng việc tích cực giúp sức những mảnh đời khốn khổ, biết ủng hộ đồng cảm trước nỗi đau của đồng bào nhân dân cả nước trong những trận lũ quét lịch sử dân tộc. Một cuốn vở một chiếc bút tuy nhỏ bé về vật chất nhưng lại tiềm ẩn trong đó một giá trị ý thức lớn lao biểu lộ cả truyền thống cuội nguồn tư tưởng tốt đẹp của dân tộc bản địa. Tình yêu thương chính là sự cứu cánh cho những mảnh đời xấu số, là chiếc phao cứu sinh con người giữa biển cả của đau khổ .Xã hội ngày càng văn minh cũng là lúc con người ngày càng quay quồng với guồng quay của việc làm của mối quan hệ. Tuy nhiên không cho nên vì thế mà bạn đánh mất đi tình yêu thương, sự đồng cảm với xã hội. Hãy lan rộng ra tấm lòng mình với mọi người bằng cách trao đi tình thương để góp thêm phần làm cho xã hội ngày càng giàu đẹp và văn minh hơn .

Nghị luận về bệnh vô cảm mẫu số 6

Bệnh vô cảm của giới trẻ

Trịnh Công Sơn đã từng viết rằng : “ Sống trong đời sống cần có một tấm lòng / Để làm gì em biết không ? / Để gió cuốn đi ”. Quả thực trong đời sống đầy những nguy hiểm tất bật này, ai cũng cần có một tấm lòng yêu thương, chăm sóc, trợ giúp mọi người. Nhưng một bộ phận không nhỏ trong xã hội lúc bấy giờ lại Open lối sống thơ ơ, vô cảm. Quả thực là thực trạng đáng báo động .Vô cảm hoàn toàn có thể hiểu là không có tình cảm, cảm hứng, không có tình yêu thương, không có động tâm trước thực trạng, mảnh đời khó khăn vất vả. Đôi khi vô cảm cũng chính là không chăm sóc đến chính tương lai của bản thân .Cách đây không lâu, có lẽ rằng ai cũng bàng hoàng khi đọc một tin tức, một bạn nữa sinh ngoài hai mươi tuổi sau khi sinh con đã đang tâm mà cho đứa bé vào túi rồi ném từ tầng ba mốt của một căn hộ chung cư cao cấp xuống. Quả thực đọc đến đó khiến cho tất cả chúng ta không khỏi lạnh gáy, sợ hãi. Sự vô cảm của con người lại đạt đến ngưỡng độ này rồi hay sao. Người ta vẫn thường nói hổ dữ không ăn thịt con, những hãy nhìn xem, người phụ nữ kia đang tâm đối xử với đứa con mình dứt ruột sinh ra như thế nào. Quả thực, sự tàn ác, vô cảm của con người đã đến đô không thê khoanh tay đứng nhìn .Vô cảm cũng hoàn toàn có thể là khi bạn đi đường, thấy hiện tượng kỳ lạ móc túi, hay dàn cảnh cướp giật trên đường. Nhưng tuyệt nhiên không mảy may bận tâm, hoặc sợ hãi nếu can thiệp sẽ bị vạ lây. Người bị hại chỉ biết đứng đó chân chối không nói một lời, cũng không hề cầu sự tương hỗ của người xung quanh. Cái ác được dịp lên ngôi, thừa cơ làm những điều tệ hại hơn nữa .Quay video, lôi cuốn sự chăm sóc của mọi người trong khi người khác bị nạn lại trở thành một “ trào lưu ” trong giới trẻ. Quả là một trào lưu quái ghở. Họ đua nhau lấy những chiếc điện thoại thông minh ra, quay chụp, cố sao cho cụ thể, rõ nét nhất, nhanh gọn tung lên mạng hòng nhận được sự quan tâm của mọi. Nếu lúc đấy còn một chút ít nhân tính, thì chắc có lẽ rằng họ sẽ không có những hành vi vô cảm, thiếu lương tâm như vậy. Và cũng sẽ có không ít người bị chết oan uổng vì không được cứu chữa kịp thời, vì không có ai gọi xe cấp cứu. Thật đáng buồn thay .Vô cảm còn là khi bạn bàng quan với tương lai của chính mình. Sinh ra ai trong tất cả chúng ta cũng có mơ ước để là động lực không ngừng phấn đấu. Nhưng có rất nhiều kẻ lại như con “ tằm ” tình nguyện nằm trong kén mà không chịu bung mình để trở thành một chú bướm tự do. Cả cuộc sống họ chỉ luẩn quẩn, mặc kệ năm tháng trôi qua. Hình như họ chỉ sống sót để chờ đến ngày ở đầu cuối của cuộc sống mình .Trên thực tiễn, thực trạng vô cảm trong đời sống con người không phải chỉ gần đầy mới có. Mà chắc như đinh đã manh nha từ rất lâu, nhưng lúc đó mới chỉ là những hiện tượng kỳ lạ nhỏ lẻ, nhưng lúc bấy giờ với sự ảnh hưởng tác động của nhiều yếu tố. Lối sống vô cảm ngày càng trở thành một bệnh dịch, thuận tiện ăn lan vào nhận thức con người. Trước hết là do đời sống khoa học kĩ thuật tăng trưởng, con người ngày càng bộn bề với việc làm ra của cải vật chất, mà quên đi việc tu dưỡng cho tâm hồn, từ từ hình thành nên lỗi sống vô cảm. Thứ hai, do tiếp xúc với những văn hóa truyền thống phẩm không lành mạnh, những hình ảnh, bộ phim mang đặc thù đấm đá bạo lực cao, cũng là nguyên do khiến lối sống vô cảm ngày càng phổ cập. Không chỉ vậy, cha mẹ mải mê kiếm tiền, không chăm sóc tới con cháu, khiến chúng sống trong đơn độc. Cuộc sống thiếu tình thương cũng khiến cho những đứa trẻ mất đi sự san sẻ, cảm thông với mọi ngươi. Cuối cùng, do bản thân mỗi người còn thiếu kiến định, tu dưỡng đạo đức chưa tốt nên thuận tiện bị tác động ảnh hưởng bởi những yếu tố ngoại lai không tích cực .Bệnh vô cảm nếu không được giáo dục, không được ngăn ngừa sẽ là tác nhân làm “ lệch chuẩn ” hay “ loạn chuẩn ” đạo đức, chính thế cho nên những cuộc họp bàn về bệnh vô cảm và chống lại bệnh vô cảm luôn được đưa ra để tìm giải pháp .Tuy là một bệnh dịch rất là nguy hại, nhưng cũng không phải có cách khắc phục. Mỗi tất cả chúng ta cần phải tu dưỡng cho bản thân mình một lối lành mạnh. Luôn chăm sóc, trợ giúp mọi người. Sống chân thành, không vụ lợi, không giả dối. Khi gặp người bị nạn hãy nhiệt tình giúp sức họ. Thay vì xem những bộ phim đấm đá bạo lực, hãy nghe một bản nhạc du dương, hãy đọc một câu truyện cảm động, để tâm hồn mình được thanh sạch vaf trong sáng hơn .Mỗi tất cả chúng ta, ai cũng có trong mình phần thiện lương, luôn biết yêu thương, sẻ chia với những người xung quanh. Nhưng do một vài yêu tố, ảnh hưởng tác động nên con người hoàn toàn có thể sinh ra lối sống vô cảm. Hãy luôn lan rộng ra tấm long mình, san sẻ, giúp sức những người xung quanh .

Nghị luận xã hội về bệnh vô cảm lớp 9

Nghị luận về bệnh vô cảm mẫu số 1

Bài văn về bệnh vô cảm được 9.5 điểm

Có được một xã hội văn minh, tân tiến ngày này một phần đông cũng là do những ý tưởng vĩ đại của con người. Một trong số đó chính là sự sáng tạo ra rô-bốt, và càng ngày, rô-bốt càng được nâng cấp cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm thế nào cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong những việc làm khó nhọc, bộn bề của đời sống. Chỉ lạ một điều : Đó là trong khi những nhà khoa học đang “ vò đầu bứt tóc ” không biết làm thế nào hoàn toàn có thể tạo ra một con chip “ tình cảm ” để khiến “ những cỗ máy vô tình ” biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận thì có vẻ như con người lại đi ngược lại, ngày càng vô tình, hờ hững với mọi sự xung quanh. Đó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành to lớn không những chỉ dừng lại ở một cá thể mà đang len lỏi vào mọi những tầng lớp xã hội – bệnh vô cảm .Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ. Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không mê hồn, không thú vị. Thấy cảnh tượng bi thương lại hờ hững, không động lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy ? Trước hết là về cái đẹp, giờ đây ra ngoài đường, hiếm ai hoàn toàn có thể phát hiện một người đàn ông đạp xe thư thả dạo mát, thưởng ngoạn cái không khí trong lành, tươi mát dưới những hàng cây cổ thụ vàm bóng quanh bờ hồ ; một người con gái dịu hiền, yêu kiều trong chiếc váy thanh thoát tản bộ trên những con đường hoa sấu, hoa sữa đầy mộng mơ mà hầu hết là những dòng người sinh động, vội vã, chen lấn xô đẩy trên đường, xe buýt. Lúc ấy cũng chính là lúc mà con người ta mất một phần tâm hồn xinh xắn đã bị chôn vùi dưới lớp cát .Phải chăng cũng vì như thế mà họ càng lúc càng khép chặt cánh cửa trái tim mình lại, không còn biết tận hưởng cái đẹp mà chỉ nghĩ đến tiền, đến việc làm ngày mai ? Vô cảm với cái đẹp mới chỉ là trong bước đầu. Một khi người ta đã không biết ngưỡng mộ, không biết mê hồn, rung động trước những điều xinh xắn thì trái tim cũng dần chai sạn rồi đến ngừng hoạt động. Khi ấy, không riêng gì là cái đẹp mà đứng trước những hành vi ác động, vô lương tâm, con người ta cũng cảm thấy thông thường, không oán trách cũng không cảm thông, động lòng với những nạn nhân bị hại. Một tháng trước, tôi đọc được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải cán. Thương xót, đau lòng làm thế nào khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà không một người nào qua đường chú ý, cuống cuồng gọi cấp cứu. Họ nhìn thấy rồi đấy nhưng họ lại cố ý như không thấy, đi vòng qua cô bé để liên tục con đường nhạt thếch, sáo mòn của mình. Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc sống lại vô tình chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp. Người qua đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cô bé xấu số chỉ được cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô đi bệnh viện .Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn ác như vậy đấy. Không những thế, giờ đây ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại không thấy anh hùng nào ra can ngăn, tương hỗ hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo công an. Đó là những con người “ không dại gì ” và cũng chính “ nhờ ” những người “ không dại gì ” đó mà xã hội ngày càng độc ác, hỗn loạn. Chính lẽ đó mà căn bệnh vô cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan. Vô cảm còn là con đường trực tiếp dẫn đến những cái xấu, cái ác. Nó là một căn bệnh lâm sàng mà trong đó, não của người bệnh vẫn hoạt động giải trí nhưng trái tim lại trọn vẹn băng giá. Người ta đã vô cảm thì làm thế nào hoàn toàn có thể đồng cảm được nỗi đau, tình cảm của người khác. người ta chỉ nghĩ đến mình và quyền lợi của riêng mình mà thôi .Nếu không vô cảm, tại sao những cô giáo ở trường mần nin thiếu nhi lại nhẫn tâm giật tóc, đánh đập, bịt miệng những cháu bé còn ngây thơ, nhỏ tuổi ? Tại sao một người còn chưa qua tuổi trưởng thành lại vô tư chém giết cả nhà người ta để lấy của cải ? Xa hơn nữa là những công chức bình thản ăn tiền ủng hộ, trợ giúp những số phận đau thương, xấu số của người dân để kiếm lợi cho riêng mình. Và còn nhiều, còn nhiều hành vi xấu xa hơn nữa. Tất cả những điều vô lương tâm ấy đề xuất phát từ căn bệnh vô cảm mà ra. Chúng ta biết bệnh vô cảm vô cùng nguy khốn nhưng lại đặt ra câu hỏi : Rốt cuộc thì nguyên do tại sao ? Suy cho cùng, tình cảm là điều chi phối toàn bộ. Những người vô cảm là những người bị thiếu vắng tình yêu thương. Chính vì không cảm nhận được tình yêu thương mà người ta ngày càng nóng bức. Một phần nữa cũng là do xã hội tân tiến quá bận rộn và yên cầu con người phải thao tác, thao tác và thao tác mà bỏ quên thời hạn để trao nhau hơi ấm của tình thương, để ươm mầm xúc cảm .Tình cảm như những hạt mưa, hạt mưa càng to, càng nặng thì càng dập tắt được những ngọn lửa của lòng thù hận, ghanh tỵ, bi ai và nó cũng như một ngọn lửa thổi phát cháy mãnh liệt trong tâm hồn để nuôi dưỡng tiếp nguồn sống cho tất cả chúng ta. Vì vậy, điều duy nhất tất cả chúng ta hoàn toàn có thể làm để cho căn bệnh vô cảm “ không còn đất sống ” là hãy biết Open trái tim để biết cảm nhận, biết yêu ghét, thương giận và san sẻ những điều tinh túy đó cho những người xung quanh mình. “ Con người ta không phải là cái đồng hồ đeo tay và trái tim ta cũng không phải là cái lò xo ” – một giáo sư người Anh đã nói như thế. Tóm lại, ta nhận thấy rằng căn bệnh vô cảm đang lan tràn ngày càng to lớn và trở nên vô cùng nguy khốn, biến con người thành một cỗ máy vô tri chỉ biệt hoạt động Đừng để điều đó xảy ra mà hãy đấu tranh để giành lại phần “ người ”, giành lại “ trái tim ” mà tạo hóa đã ban cho tất cả chúng ta, đào thải căn bệnh vô tình quái ác ra khỏi xã hội .( Phan Hoàng Yến, 9A2 trung học phổ thông Đường Chu Văn An, Thành Phố Hà Nội )

Nghị luận về bệnh vô cảm mẫu số 2

Ngày nay con người phải đương đầu với rất nhiều loại bệnh tật khác nhau, những căn bệnh về thể xác, nhưng nguy hại hơn đó là những căn bệnh về tâm hồn. Những căn bệnh ấy ngấm ngầm hủy hoại ý thức, nhân tính trong mỗi tất cả chúng ta mà ta không hề hay biết. Đến một ngày chợt nhận ra thì mọi thứ đã trở nên quá muộn màng. Và một trong những căn bệnh nguy hại đó chính là căn bện vô cảm .Vô cảm là gì ? Nếu triết tự “ vô ” tức là không, “ cảm ” là quốc tế tình cảm, cảm hứng của con người. Vô cảm là căn bệnh con người không có tình cảm, xúc cảm trước những vấn đề diễn ra trong đời sống. Họ sống cuộc sống hờ hững, ích kỉ, làm ngơ trước cái xấu, để cho cái ác hoành hành. Đó là những con người không có trái tim .Căn bệnh này sống sót dưới rất nhiều dạng khác nhau. Trước hết nó là sự lạnh nhạt trước những đau thương, mất mát của những người xung quanh. Niềm vui cũng không khiến họ cười, không làm trái tim họ niềm hạnh phúc ; mất mát khổ đau không làm họ nhỏ một giọt nước mắt tiếc thương. Mọi việc trước mắt họ đều trở nên “ thông thường ”. Trong thời hạn gần đây, ta đã đọc rất nhiều bài báo phản ánh về thực trạng móc túi trên xe buýt, nhưng không một ai lên tiếng. Họ sợ hãi sẽ mang vạ vào mình, họ sợ bị trả thù, thế cho nên họ mặc kệ người bị hại .Họ không chăm sóc đến những yếu tố lớn hay nhỏ của xã hội, của những người xung quanh. Những trận lũ lụt lớn xảy ra, khiến biết bao người lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, những có một bộ phận chẳng hề mảy may chăm sóc đến những cuộc hoạt động lớn nhỏ để giúp sức những mái ấm gia đình gặp nạn. Họ lãnh đạm, họ không quan tâm hay để tâm đến. Họ luôn chỉ nghĩ cho mình, vì mình, họ sợ hãi khi phải hi sinh cho người khác, họ tránh mặt sự trợ giúp. Đối với họ sống trong cái vỏ ốc họ gia công khi nào cũng mang đến niềm hạnh phúc hơn hết cả. Họ mặc kệ đời sống xung quanh diễn ra như thế nào, trước một cảnh sắc đẹp, trước một bông hoa thơm họ không mảy may rung động hay thú vị, có vẻ như trái tim họ đã chết. Và họ lạnh nhạt với cả tương lai chính mình, để mặc cuộc sống xô đẩy, không nỗ lực, không phấn đấu, không có chí tiến thủ. Đây quả là một căn bệnh ô cùng nguy khốn, ngày càng lan rộng với vận tốc chóng mặtCăn bệnh này gây ra những hậu quả vô cùng xã hội. Hãy thử tưởng tượng một xã hội là tập hợp những con người vô cảm thì đời sống này sẽ ra sao và sẽ đi về đâu. Vô cảm cũng giúp cho cái ác, cái xấu hoành hành, lên ngôi, bởi họ đâu chăm sóc đến những người xung quanh, nên dù tên trộm kia có móc túi, người kia có bị bạo hành đó cũng không phải là việc của họ. Vô cảm khiến cho tâm hồn chai sạn, tha hóa về nhân cách và đạo đức .Tình trạng vô cảm trong xã hội tân tiến ngày càng lan rộng và thực sự ở mức báo động đỏ. Vậy nguyên do nào dẫn đến thực trạng vô cảm lây lan can đảm và mạnh mẽ đến vậy. Trước hết, do đời sống khoa học văn minh, khiến con người luôn khép mình trong những gian phòng kín, họ tiếp xúc, trò chuyện với nhau qua màn hình hiển thị máy tính, qua quốc tế ảo. Sự tương tác thực tiễn ngày càng ít đí, khiến cho tâm hồn con người ngày trở nên chai sạn. Do cha mẹ quay cuồng trong guồng quay kiếm tiền, không chăm sóc đến con cháu. Họ tưởng rằng hoàn toàn có thể dùng tiền đó làm cho con niềm hạnh phúc, nhưng nào biết rằng chính nó lại là nguồi cội của sự xấu số, khiến đứa trẻ trở nê vô cảm. Nhưng quan trọng nhất, dẫn đến sự vô cảm của thế hệ trẻ chính là lối sống vị kỉ, chỉ chăm sóc đến quyền lợi bản thân. Họ sống thiếu tình thương, nghĩa vụ và trách nhiệm thiếu sự chăm sóc lẫn nhau. Chính những nguyên do trên đã khiến căn bệnh vô cảm có thời cơ bùng phát can đảm và mạnh mẽ hơn khi nào hết .Căn bệnh này lây lan với vận tốc nhanh gọn, nhưng nếu có những hành vi kịp thời ta vẫn hoàn toàn có thể ngăn ngừa căn bệnh này bùng phát thành đại dịch. Để ngăn ngừa bệnh vô cảm mỗi người hãy bước ra khỏi quốc tế ảo, bước ra khỏi bốn bức tường để cảm nhận đời sống quanh, để thấy cuộc sống chân thực muôn màu, muôn vẻ ngay trước mắt. Hãy gan góc, can đảm và mạnh mẽ trước cái ác, cái xấu, dám lên án phê phán sự hờ hững. Sống bằng trái tim yêu chân thành, nhiệt huyết, luôn chăm sóc và giúp sức những người xung quanh. Sống là cho đi đâu chỉ nhận lại riêng mình. Thay vì ngồi trước màn hình hiển thị máy tính hãy trau dồi, làm đẹp tâm hồn bằng những cuốn sách giàu giá trị nhân văn, giúp tất cả chúng ta hướng đến cái đích chân thiện mĩ .Bên cạnh một bộ phận có lối sống lãnh đạm, vô cảm thì vẫn có những con người sống tràn trề nhiệt huyết và chuẩn bị sẵn sàng lao vào vì những người xung quanh. Có lẽ ta vẫn chưa quên những hiệp sĩ TP HCM đã hi sinh thân mình để bảo vệ người bị hại. Hay một bạn học viên ở Nghệ An đã chuẩn bị sẵn sàng lao xuống dòng nước lũ để cứu những người khác mà sau cuối cậu đã gan góc hi sinh. Những tấm gương ấy sẽ mãi mãi được mọi người ghi nhớ. Nó cũng là nguồn động lực tiếp cho ta thêm sức mạnh, niềm tin vào lối sống yêu thương, chăm sóc giúp sức người khác. Hình ảnh của họ, tình yêu thương, sự hi sinh họ dành cho những người xung quanh sẽ lan tỏa lối sống yêu thương tình nghĩa đến toàn thể xã hội, đẩy lùi căn bệnh vô cảm .Căn bệnh vô cảm là căn bệnh thông dụng trong xã hội tân tiến, với vận tốc lây lan nhanh và vô cùng nguy khốn. Nhưng nó vẫn hoàn toàn có thể khống chế và xóa bỏ khi tôi, bạn, toàn bộ tất cả chúng ta chung tay, sống một đời sống khác, đời sống của tình yêu thương, chăm sóc và trợ giúp lẫn nhau .( Minh Trang – trung học phổ thông Quế Võ )

Nghi luan ve benh vo cam hinh 3

Nghị luận về bệnh vô cảm mẫu số 3

Bệnh vô cảm sẽ khiến con người quay lưng với giá trị chân – thiện – mỹ

Chúng ta đang sống trong thời đại kinh tế thị trường khi mà toàn bộ những giá trị của đời sống đang ngày càng bị mai một đi. Con người ta sống trong thời đại này cũng bị đồng xu tiền, bị guồng quay của đời sống cuốn đi và đôi lúc tất cả chúng ta cảm thấy mình đang dần sống vô cảm với xã hội. Bệnh vô cảm đã và đang trở thành một trong những yếu tố bức xúc của xã hội ta lúc bấy giờ .Bệnh vô cảm xuất phát từ tâm hồn của toàn bộ mọi người. Khi mà trước tổng thể những sự hiện tượng kỳ lạ của đời sống không còn có tác động ảnh hưởng gì đến tất cả chúng ta nữa. Vô cảm chính là làm ngơ là hờ hững trước những diễn biến của đời sống xung quanh mình .Có rất nhiều nguyên do dẫn đến bệnh vô cảm, có khi do xã hội khiến cho con người ta mải miết chạy theo đồng xu tiền chạy theo những hư vinh vật chất. Bệnh vô cảm hoàn toàn có thể xuất phát ở toàn bộ mọi người chứ không riêng gì những người xấu. Vì có khi người tốt lạng lẽ trước cái xấu để cho cái xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp lý. Bệnh vô cảm bộc lộ rất phong phú, muôn màu, vô cảm với xã hội, người thân trong gia đình, mái ấm gia đình, bè bạn và nhiều lúc còn vô cảm với cả bản thân mình nữa. Có không ít trường hợp tai nạn thương tâm giao thông vận tải mà không một ai đưa đi bệnh viện mặc dầu lúc đó còn rất đông người. Lên xe bus thấy kẻ tà đạo móc túi nhưng vẫn dửng dung như không, xem như không có chuyện gì xảy ra. Trong đời sống thấy kẻ tà đạo lộng hành, tham nhũng nhưng vẫn tỏ ra mắt mù tai điếc không nghe không thấy gì hết. Bệnh vô cảm đang ngày càng lan rộng ra ngoài xã hội xâm nhập vào từng những mái ấm gia đình, người thân trong gia đình của tất cả chúng ta. Thậm chí so với cả bạn bè ruột thịt mà còn ra tay được với nhau thì thử hỏi đạo đức còn đâu ?Bệnh vô cảm để lại rất nhiều hậu quả nặng nề cho xã hội. Nó biến con người ta trở thành một công cụ vô tri vô giác không có tình thương. Đây là căn bệnh từ trong tim con người nên sẽ tác động ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ tất cả chúng ta, không gì nguy khốn bằng việc đục khoét trái tim con người, biến con người trở thành máu lạnh. Bệnh vô cảm sẽ khiến cho những người cán bộ, người phụng sự vì nhân dân quên mất trách nhiệm của mình, chuẩn bị sẵn sàng vì quyền lợi của bản thân mà quên mất quyền lợi vương quốc dân tộc bản địa. Thật đáng lo ngại khi những người y, bác sĩ đội ngũ cứu người mắc căn bệnh này vì nó sẽ rình rập đe dọa đến mạng sống của từng bệnh nhân …Căn bệnh vô cảm sẽ khiến con người ta nhanh gọn tiếp tay cho cái ác, quay sống lưng lại với những giá trị chân – thiện – mỹ. Nó sẽ đầu độc tâm hồn của tổng thể con người tất cả chúng ta biến tất cả chúng ta trở thành những cỗ máy không có trái tim .Để ngăn ngừa được những hành vi này thì tất cả chúng ta cần phải biết yêu thương, đồng cảm san sẻ lẫn nhau trong đời sống. Hãy vì một xã hội luôn ran ngập tình yêu thương và nghĩa vụ và trách nhiệm. Đặc biệt là những người trẻ tuổi trong xã hội lúc bấy giờ cần nêu cao hơn nữa tình cảm tường thân tương ái yêu thương con người .Mỗi tất cả chúng ta hãy trở thành một con người tốt, con người có ích cho xã hội ngày hôm nay. Hãy cùng chung tay từ ngày hôm nay dù chỉ là một hành vi rất nhỏ thôi để thiết kế xây dựng một cộng đồng tình nghĩa tương thân tương ái .

Nghị luận xã hội 200 chữ về bệnh vô cảm

Đoạn văn mẫu 1 nghị luận về bệnh vô cảm

Vô cảm là một trong những căn bệnh “ ung thư tâm hồn ” của một bộ phận người trong xã hội. Vậy vô cảm là gì ? Vô cảm là thái độ sống lạnh nhạt, dửng dưng, không cảm hứng với toàn bộ vấn đề và con người xung quanh. Vô cảm lúc bấy giờ không riêng gì dừng lại ở thái độ sống mà cao hơn, nó đã trở thành lối sống xấu đi của một bộ phận người. Biểu hiện rõ nhất của người có lối sống vô cảm đó là hành vi ích kỉ, không chăm sóc đến mọi người xung quanh, hờ hững trước mọi nỗi đau của xã hội, thậm chí còn lãnh đạm với chính người thân trong gia đình và bản thân của mình. Một cô gái bị bạn trai đánh đập giữa đường nhưng hành vi của những người xung quanh lại chỉ dừng lại ở việc mở điện thoại cảm ứng ra quay phim, chụp ảnh rồi up lên những trang mạng xã hội cùng lời “ buôn chuyện vô ích ” .Đáng trách hơn là những người dữ thế chủ động chọn cho mình lối sống vô cảm, tự cô lập bản thân, tách biệt mình khỏi xã hội với những tâm lý xấu đi, ích kỉ. Vậy thì nguyên do từ đâu mà họ lại chọn cho mình lối sống vô cảm ? Có thể xét đến chính ý thức, lí tưởng sống rơi lệch, xấu đi cùng những tham vọng ích kỉ của họ, nhưng cũng cần tâm lý đến sự tác động ảnh hưởng của xã hội, của đám đông vào tâm lí của họ, sự thiếu chăm sóc của mái ấm gia đình, người thân trong gia đình khiến cho họ trở nên trơ lì về cảm hứng .Song, dù có vì bất kỳ nguyên do gì thì thái độ sống, lối sống vô cảm vẫn là mối quan ngại của xã hội khi nó không chỉ làm tha hóa, mai một về nhân cách con người mà còn ảnh hưởng tác động đến xã hội, đến sự đoàn kết của tập thể .

Đoạn văn mẫu 2 nghị luận về bệnh vô cảm

Xã hội đang ngày càng tăng trưởng với vận tốc chóng mặt trên toàn bộ những nghành nghề dịch vụ văn hóa truyền thống, chính trị, kinh tế tài chính … Chính sự tăng trưởng như vũ bão này lại là tác nhân khiến cho thái độ sống của con người với nhau trở nên lạ lẫm, không còn thân thiện. Bởi guồng quay đời sống kéo họ vào những bận rộn, quay quồng đời thường. Và thái độ sống vô cảm, lãnh đạm cũng từ đó mà hình thành nên. Trước hết tất cả chúng ta cần hiểu rõ vô cảm là thế nào ? Và tại sao lại gọi vô cảm là “ bệnh ”. Người ta chỉ gọi bệnh ho, bệnh lao, bệnh ngoài da … hoàn toàn có thể dùng thuốc để chữa nhưng vô cảm cũng là một loại bệnh. Chắc hẳn có ý ẩn dụ gì đằng sau câu chữ đó. Vô cảm chính là thái độ sống lạnh nhạt, lãnh đạm so với đời sống, với những người ở xung quanh tất cả chúng ta. Bản thân tất cả chúng ta không chăm sóc, không có nghĩa vụ và trách nhiệm so với chính bản thân mình và với người khác Căn bệnh vô cảm khi đã sống sót trong con người thì sẽ ăn sâu, bám rễ không chịu buông. Mỗi người cần có phương pháp, có chiêu thức để hạn chế căn bệnh nguy hại hoàn toàn có thể ăn mòn trái tim của mỗi người. Bệnh vô cảm Open trong đời sống văn minh ngày càng nhiều, đó chính là thái độ, cách ứng xử giữa người với người. Họ không còn thân thiện, hỏi thăm nhau đủ thứ chuyện mà đã trở nên vô cảm, lạnh nhạt, lãnh đạm, không còn chăm sóc nhiều đến đời sống của nhau nữa. Vô cảm hoàn toàn có thể sẽ thành thói quen nếu như tất cả chúng ta không kịp ngăn ngừa và từ bỏ. Bởi vậy, mỗi cá thể cần phải tự nhận thức được tâm lý của bản thân mình. Rằng khi yêu thương và sẻ chia thương mến thì tất cả chúng ta sẽ thấy bản thân mình sống có ích, sống tốt đẹp hơn .

Đoạn văn mẫu 3 nghị luận về bệnh vô cảm

Xã hội ngày nay người ta nhắc đến căn bệnh “vô cảm” nhiều hơn là nhắc đến HIV/AIDS, và thực sự căn bệnh này còn đáng sợ hơn cả cái chết trắng. Vô cảm là sự thờ ơ, lạnh lùng, không quan tâm đến người khác, là một người không cảm xúc, dửng dưng trước nỗi đau của người khác. Nói cách khác, người vô cảm chỉ biết sống cho mình, họ chẳng mảy may quan tâm đến người khác, mặc kệ tất cả những người xung quanh mình. Ví dụ điển hình như trên đường có vụ tai nạn xe, chỉ có 1-2 người dừng lại hỏi han còn lại ai cũng chỉ nhìn rồi lại phóng xe đi tiếp, không hỏi thăm, không giúp đỡ. Đặc biệt là giới trẻ ngày nay, đánh nhau còn đánh hội đồng, không can ngăn lại còn cổ vũ chụp hình quay video đưa lên mạng xã hội. Căn bệnh vô cảm bắt nguồn từ chính lối sống, lối suy nghĩ của con người, lối sống ích kỷ, vô tâm khiến con người ta vô cảm, chính vì vậy phải thay đổi lối sống của chính mình, yêu thương và chia sẻ nhiều hơn, luôn mở rộng vòng tay giúp đỡ mọi người đó chính là liều thuốc tốt nhất chống lại căn bệnh vô cảm.

Xem thêm :————-

Trên đây là những gợi ý chi tiết cách làm, lập dàn ý và một số bài văn hay nghị luận về bệnh vô cảm. Các em có thể tìm hiểu thêm các đề văn nghị luận lớp 11 khác được cập nhật chi tiết tại mục tài liệu Văn mẫu 11 do Đọc Tài Liệu tổng hợp và biên soạn. Chúc các em học tốt môn Văn !

Rate this post