“Bình đẳng” không có nghĩa là… “cá mè một lứa”!

“Bình đẳng” không có nghĩa là… “cá mè một lứa”! - 1

Dự thảo Nghị định “ Xử phạt hành chính trong nghành nghề dịch vụ giáo dục ” vừa được Bộ Giáo dục đào tạo và Đào tạo đưa ra lấy quan điểm đã vấp phải sự phản ứng khá can đảm và mạnh mẽ từ dư luận .

Rất nhiều ý kiến từ những người trực tiếp nằm trong diện điều chỉnh là các thày, cô giáo đến các nhà chuyên môn, luật sư, cựu đại biểu Quốc hội… đều bày tỏ sự không đồng tình với qui định của Điều 32 – Vi phạm quy định về xúc phạm nhân phẩm, danh dự người học:

1. Phạt tiền từ 10.000.000 đồng đến 20.000.000 đồng so với hành vi xúc phạm nhân phẩm, danh dự người học. 2. Phạt tiền từ 20.000.000 đồng đến 30.000.000 đồng so với hành vi xâm phạm thân thể người học. 3. Biện pháp khắc phục hậu quả : Buộc xin lỗi công khai minh bạch so với hành vi vi phạm lao lý tại Khoản 1 Điều này .
Trên báo chí truyền thông, PGS.TS Bùi Thị An – nguyên Đại biểu Quốc hội của TP Thành Phố Hà Nội bày tỏ : “ Thực tế lúc bấy giờ cũng có không ít giáo viên rất tận tâm với nghề, trình độ vững vàng và vì học viên. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc tự phát trong giờ học khi học viên hư, giáo viên không kìm được xúc cảm mà có những lời nói nặng hay phạt nặng học trò thì nên giải quyết và xử lý như thế nào ? ”. Bà An đặt câu hỏi .
Trên báo Lao động, ông Nguyễn Quốc Bình – Hiệu trưởng Trường THCS-THPT Lê Quý Đôn bày tỏ : “ Quan điểm của tôi là một khi có ai vi phạm thì tiên phong phải dùng giải pháp giáo dục. Nếu giáo dục lần thứ nhất, thứ hai không biến hóa thì tính bước tiếp theo .
Trong nghành nghề dịch vụ giáo dục, do đặc thù đặc trưng, nhiều mối quan hệ trong nhà trường được kiểm soát và điều chỉnh bởi quan hệ đạo đức. Những yếu tố đạo đức được cân đo bằng tiền hoàn toàn có thể làm hình thành tâm lý cứ vi phạm thì nộp tiền là xong. Điều này sẽ là nguy hại với thiên nhiên và môi trường đặc trưng như giáo dục ” .
Trên Dân trí, LS Đặng Văn Cường – Văn phòng luật sư Chính Pháp ( đoàn Luật sư TP.HN ) cho rằng, Dự thảo Nghị định xử phạt vi phạm hành chính trong nghành giáo dục có rất nhiều nội dung chưa tương thích như đã ‘ hành chính hóa ‘ những giá trị đạo đức. Một số hành vi nên để đạo đức kiểm soát và điều chỉnh hoặc vận dụng giải quyết và xử lý bằng kỷ luật công chức, viên chức .

Theo người viết bài này, những ý kiến trên rất đáng để Bộ GD&ĐT chú ý lắng nghe, sửa đổi trước khi chính thức ban hành bởi đây là những ý kiến có tình, có lý và có tính kế thừa truyền thống văn hóa, đạo lý của người Việt Nam. Không nên và không được “hành chính hóa các giá trị đạo đức”.

Về quan hệ thầy trò, nhìn ở góc nhìn nào đó trong nền kinh tế thị trường, nó là “ bài toán cung – cầu ”, tuy nhiên với truyền thống lịch sử đạo lý dân tộc bản địa, người thầy không và ngàn lần không phải là người “ bán chữ ” .
Họ đã, đang và mãi mãi được kính trọng dù bất kể thời nào bởi họ không chỉ chuyển tải kỹ năng và kiến thức mà còn truyền tải lý tưởng, tham vọng, nhân cách …
Trong lịch sử dân tộc, Nhà bác học Lê Quý Đôn đã từng chỉ ra 5 rủi ro tiềm ẩn mất nước, trong đó nguyên do thứ hai là “ Trò không trọng thày ” .
Cũng không nên hiểu bảo vệ tính “ bình đẳng thô thiển ” như vấn đáp báo chí truyền thông của ông Chánh Thanh tra Bộ Giáo dục đào tạo Nguyễn Hữu Bình trên báo Nhân dân : “ Các pháp luật này hướng tới bảo vệ cả người học và nhà giáo ; đồng thời bảo vệ những cá thể có hành vi vi phạm đều bị giải quyết và xử lý bình đẳng như nhau ” .

“Bình đẳng” ở đây có lẽ nên hiểu “đẳng nào bằng với đẳng đó” chứ không phải thầy trò lẫn lộn, kiểu “cá mè một lứa”.

Nhớ lại ngày bé, người viết bài này đọc ở đâu đó chuyện một chàng trai ngốc suốt ngày bị mẹ và vợ ráy rỉa. Mẹ thì bảo anh ta bênh vợ, vợ thì bảo anh ta bênh mẹ .
Hôm ấy, mẹ chồng con dâu cãi nhau ngoài sân, anh ta từ trong nhà uỳnh uỵch chạy tới tát vào mặt vợ một cái và … làm hành vi tương tự như với mẹ để “ cho khỏi bảo tôi bênh ” …

Bùi Hoàng Tám

Rate this post