COOKIE HẠNH NHÂN

Đăng bởi petitecuisine2017

Mình không có cái may mắn được thưởng thức hoặc được truyền dạy tuyệt kỹ nấu nướng của bà vì bà ngoại mình mất sớm ở cái thuở mình chỉ mới lên 3; mình sống xa bà nội từ thời mình còn bé tí tì ti. Chỉ biết rằng cả bà nội lẫn bà ngoại đều là những phụ nữ tuyệt vời về nấu nướng (qua lời kể của mẹ) mà thỉnh thoảng mẹ vẫn tiếc một số món ngon của hai bà mẹ vẫn chưa học được.
Mình may mắn có ông nội, ông ngoại, ba là những người sành về ăn uống. Chính cái sự -biết-thưởng-thức-món ngon ấy khiến cho người-phụ-nữ-nấu-nướng-tuyệt-vời-của-họ dù chưa từng nếm qua món ngon đó cũng có thể làm lại thật ngon qua lời kể lại của người-đàn-ông-của-họ.
Mình may mắn có ba mẹ nấu ăn ngon nên sự yêu thích ăn và nấu ăn của mình có lẽ được bắt nguồn từ đó.
Mình may mắn có chị ruột và các chị họ giỏi nữ công gia chánh nên từ nhỏ mình đã được nhìn và cảm nhận sự khéo léo.
Mình may mắn có mẹ chồng “không giỏi nấu nướng” (ấy là theo tự nhận xét của mẹ chồng mình) nên thường không chê những món mình làm mà trái lại còn khuyến khích. Mẹ cho rằng mẹ chỉ “nấu ba xí ba tú” (nói theo cách của mẹ có nghĩa là nấu đại mà thôi). Ấy thế mà không hiểu sao mình luôn cảm thấy các món ăn mẹ nấu rất đơn giản, rất đặc biệt và trên hết là ngon!
Mình may mắn có chồng và các con luôn ủng hộ các món ăn mình nấu.
Mình có cái may mắn được nhìn ba mẹ nấu ăn từ bé (người ta bảo trăm nghe không bằng một thấy là gì)nhưng thường mình không làm, nên cơ bản là không biết làm gì cả – chỉ biết mỗi việc ăn, mà đôi khi ăn vào cũng không rõ món đó có ngon không.
Một lần trường mình tổ chức thi nấu ăn dịp 8/3, có hai em trai rủ mình cùng chơi để thành được một đội (mình chỉ là người thêm vào cho đẹp đội hình thôi) – lần đó được các thầy cô và đồng nghiệp khen lắm. Một lần gửi một công thức cho một website, được một khoản nhuận bút nho nhỏ đủ để mua nguyên liệu.Vậy là từ đó cảm giác yêu thích nấu ăn quay trở lại, nhớ lại hồi nhỏ cũng từng mua nhiều sách nấu ăn để…đọc, xem hình và cất.
Rồi chợt nghĩ có khoảng thời gian mình rất ít khi nấu bởi vì không biết nêm sao cho vừa miệng. Một số công thức nấu ăn chỉ bảo cho gia vị và nêm lại cho vừa mà mình thì nêm lúc lại lố muối, lúc lại dư đường, nêm tới nêm lui thành ra một nồi và nhờ mẹ sửa lại.
Mẹ nói nấu nhiều sẽ “lên tay” thôi. Bởi vì khi mẹ nấu cũng chỉ áng chừng và cho nhúm muối, nhúm đường gì đó không cụ thể là bao nhiêu muỗng café vậy mà cứ nấu ra là vừa miệng. Vả lại mẹ và chị mình cũng bảo có khi ở các thời điểm khác nhau, các hãng khác nhau thì độ mặn ngọt của gia vị cũng khác nhau. Nhưng mình lại là đứa thiếu kiên nhẫn chờ được đến cái ngày “lên tay” ấy. Vậy nên cứ muốn cái gì đó thật đơn giản, cụ thể với ngần ấy nguyên liệu thì cho bao nhiêu gia vị là vừa để khi nêm lại thì thật tương đối và ít phải sửa nhiếu nhất. Cho nên mình muốn có công thức cụ thể đến từng muỗng café gia vị.
Nhiều lần đi ăn tiệc về mọi người hỏi ăn món gì, có ngon không. Thú thiệt là mình cũng không rõ, chỉ thấy vui thế thôi. Một vài lần thấy nấu món gì đó chưa thật sự đạt-như-ý mặc dù đã nấu lại sau vài lần rất thành công; có khi con chỉ nếm một cái, nói rằng ngon, nhưng lại bảo con không ăn nữa đâu (vậy là hiểu nhé – con chỉ đang ủng hộ thôi). Vậy nên mình nghiệm ra rằng món ăn không quan trọng ngon hay dở bởi vì điều đó phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng cũng như khẩu vị của người làm ra và người thưởng thức. Điều quan trọng là món ăn được làm cho ai thưởng thức, được thưởng thức cùng ai, trong tâm trạng nào, trong hoàn cảnh nào. Do đó công thức chỉ là thứ gì đó rất tương đối, nhưng có công thức thì sai sót sẽ được giảm xuống nhiều nhất có thể.
Mình may mắn có ba mẹ nấu ăn ngon nên được tận mắt nhìn thấy, được tận hưởng sự sung sướng của người được ăn ngon nên muốn con mình cũng có cái sung sướng đó.
Người lớn bây giờ (trong đó có mình) hay chê rằng người trẻ ngày nay thiếu kỹ năng sống lại còn lười học để biết thế nên không biết làm cái này cũng không chịu học làm cái nọ. Suy cho cùng một phần lỗi không nhỏ cũng từ người lớn mà ra. Kỹ năng là gì nếu không phải cái gì đó được trải nghiệm và rèn luyện. Nếu từ nhỏ không dạy trẻ làm, không cho trẻ thực hành thì lớn lên khi cần làm sao trẻ biết làm. Vậy nên mình muốn dạy cho con nấu ăn bởi ăn cũng là một bản năng sinh tồn nên nấu ăn cũng là một kỹ năng để sinh tồn vậy. Nếu nói như thế thì nấu ăn đâu phải chỉ dành cho con gái. Bà nội chồng mình đã từng dạy “đàn ông học sẩy học sàng, phòng khi vợ ốm còn làm mà ăn”. Mình muốn con trai cũng học được cái kỹ-năng-sinh-tồn này. Mặt khác mình nhận ra rằng cùng con nấu ăn cũng như một kiểu chơi đồ hàng cùng con vậy, cả nhà cùng làm, cùng chơi, cùng dọn rồi cùng thưởng thức thành quả lao động. Đó là một trò chơi trải nghiệm thực tế mà ở đó con được dạy, được học, được gần gũi, có tuổi thơ, có kỷ niệm…
Một người không giỏi và thiếu kiên nhẫn như mình lại muốn dạy con trẻ nấu nướng thì phải có cái gì thật đơn giản, cụ thể, ít sai sót nhất nên mình muốn các công thức cũng thật đơn giản, cụ thể, làm được và thành công. Mình cũng không muốn sau này phải tiếc vì có nhiều món ngon của mẹ mà chưa học được. Vậy nên Blog này ra đời vì muốn lưu lại công thức của bà, của mẹ cho con, cho cháu, cũng như làm-của-để-dành vậy.
Xem tất cả bài viết bởi petitecuisine2017

Rate this post