Tập làm văn: Kể chuyện (Kiểm tra viết) trang 45 SGK Tiếng Việt 5 tập 2>

Lựa chọn câu để xem giải thuật nhanh hơn

Đề 1

Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn.

Phương pháp giải:

– Con lựa chọn một câu truyện mình muốn kể .
– Nhớ lại các vấn đề chính, sắp xếp các vấn đề đó theo một trật tự phải chăng .
– Viết thành bài văn hoàn hảo .

Lời giải chi tiết:

Tôi và Quỳnh quen biết nhau từ những ngày hai đứa còn học mẫu giáo. Ngày ngày gắn bó với cô bạn nhỏ xinh khiến cho tình bạn giữa chúng tôi cứ lớn dần lên và thân thương, khăng khít với nhau từ khi nào chẳng hay. Giữa hai đứa đã có rất nhiều kỉ niệm, nhưng khó quên nhất so với tôi lại chính là lần hai chúng tôi cãi nhau khi ở vườn hoa trong trường vào giờ giải lao .
Chuyện cách đây đã ba năm nhưng cho đến giờ đây tôi vẫn còn nhớ như in. Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm cúng, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa thướt tha xếp đều vào nhau ; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật đáng yêu và dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói :
– Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm thế nào !
Quỳnh bĩu môi :
– Ờ đẹp thật ! Nhưng làm thế nào đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là chúa tể của các loài hoa .
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời hạn đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi ! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi :
– Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé : “ Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là tất cả chúng ta phải biết chăm nom cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác ” .
Khi bác bảo vệ đã đi xa, bầu không khí đã dịu lại, tôi và Quỳnh không cãi nhau nữa mà chuyển sang một trạng thái yên lặng đến đáng sợ. Có lẽ cả hai đứa chúng tôi đều vụng về trong cách bộc lộ tình cảm, chưa biết phải mở lời như thế nào sau trận tranh cãi nảy lửa vừa qua. Được một lúc Quỳnh quay sang cười làm hoà với tôi :
– Mình xin lỗi nhé, lúc nãy mình nóng quá !
Tôi hấp tấp vội vàng xua tay :
– Không, mình mới là người nóng nảy, lẽ ra mình nên đợi Quỳnh bày tỏ xong rồi mới lên tiếng .
Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ có vẻ như đẹp hơn rất nhiều. Hai đứa chúng tôi cùng cười vui tươi với nhau. Bạn bè thân thương là như vậy đấy, giây trước còn cãi nhau nảy lửa, giây sau đã lại hoàn toàn có thể như không có chuyện gì. Làm bạn với nhau thật sự không hề tránh được những tranh cãi, nhưng điều quan trọng là tất cả chúng ta cần phải học cách hiểu nhau, học cách bao dung và vì nhau nhiều hơn nữa
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi : Một trận tranh cãi ngốc xít, đổi lấy một lần hiểu nhau và biết vì nhau nhiều hơn.

Đề 2

Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học.

Phương pháp giải:

– Con lựa chọn một câu truyện mình muốn kể .
– Nhớ lại các vấn đề chính, sắp xếp các vấn đề đó theo một trật tự phải chăng .
– Viết thành bài văn hoàn hảo .

Lời giải chi tiết:

Trong những truyện đã học ở Tiểu học, tôi thích nhất là câu truyện nói về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan có tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân. Tôi kể cho các bạn nghe nhé !

   Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng anh bận đong dầu cho khách, có một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh dám chắc là người ấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan.

Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi :
– Anh có mang tiền không ?
Người mù đáp :
– Có, nhưng đấy là tiền của tôi .
– Cứ đưa đây !
Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, náo ngờ quan lại phán :
– Tên đánh cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm thế nào hắn biết chỗ để tiền mà lấy .
Rồi ông sai lính lôi kẻ đánh cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy quan tha tội .
Tôi rất khâm phục ông Nguyễn Khoa Đăng và nỗ lực học thật giỏi để sau này trở thành một người tài năng, liêm chính như ông.

Đề 3

Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.

Phương pháp giải:

– Con lựa chọn một câu truyện mình muốn kể .
– Nhớ lại các vấn đề chính, sắp xếp các vấn đề đó theo một trật tự hợp lý .
– Viết thành bài văn hoàn hảo .

Lời giải chi tiết:

Tôi là người em trong câu truyện Cây Khế. Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, lòng tôi nặng trĩu một nỗi buồn. Đó là nỗi buồn vì anh tôi đã vĩnh viễn ra đi bởi lòng tham lam vô độ .
Lúc sinh thời, cha mẹ tôi có một gia tài tương đối lớn. Khi họ mất đi, anh tôi giành hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai, … Anh chỉ để cho tôi một túp lều nhỏ và một cây khế. Tôi khi nào cũng hiếu thuận nên nhất mực nghe theo, không dám yên cầu gì hơn .
Hằng ngày, vợ chồng tôi ra sức chăm bón nên cây khế mau đơm hoa, kết trái. Nhìn cây khế trĩu quả, vợ chồng tôi vui mừng khôn xiết. Cây khế đã trở thành nguồn sống của mái ấm gia đình tôi .
Một ngày kia, bỗng có một con chim lạ từ đâu bay đến đậu trên cây khế. Chim thật đẹp. Bộ lông nó mịn màng như nhung, thân hình chim to lớn như đại bàng. Chim ăn khế nhà tôi rất nhiều, nó mổ hết quả này đến quả khác. Tôi thật xót lòng nhưng không nỡ xua đuổi chim đi. Tôi chi đứng dưới gốc mà than vãn với chim rằng :
– Gia đình ta sống nhờ vào cây khế này thôi, nay chim ăn hết thì ta sống làm thế nào ?
Tôi vừa dứt lời thì chim kêu lên thành tiếng :
“ Ăn một quả khế, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng ”
Thật kinh ngạc ! Tôi không nghĩ rằng chim sẽ giúp mình giàu sang, nhưng tôi vẫn bảo vợ may một cái túi vừa đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim đến và đưa tôi đi lấy vàng, tôi vô cùng vui sướng vì quá nhiều vàng ở đấy, nhưng tôi chỉ lấy vừa đủ đựng vào túi rồi leo lên sống lưng chim để chim chở về nhà. Gia đình tôi đã trở nên phong phú từ dạo ấy. Tôi đã có thời cơ giúp sức người nghèo khó trong làng. Vợ chồng tôi thầm cảm ơn chim thần tốt bụng đã trợ giúp chúng tôi. Chẳng bao lâu, anh tôi biết được vấn đề trên nên sang nhà tôi đòi đổi gia tài của anh đế lấy lại cây khế. Vốn chiều lòng anh nên tôi đồng ý chấp thuận. Tôi chỉ mong đồng đội thuận hòa và mái ấm gia đình ấm cúng. Thế là hằng ngày anh cứ đứng ờ gốc cây khế mà trông chờ chim lạ .
Sự chờ mong của anh cũng đến. Chim lạ bay tới ăn khế, anh tôi than phiền với chim. Chim lạ cũng kêu thành tiếng như lần trước. Anh tôi mừng quá, lòng tham của anh trỗi dậy. Anh bảo vợ may cái túi mười hai gang để sẵn sàng chuẩn bị đi lấy vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay đến chở anh đi đến núi vàng. Đến nơi, chim đáp cánh xuống. Nhìn thấy vàng, anh hoa cả mắt. Anh không cầm được lòng tham nên cố lấy cho thật nhiều vàng. Anh đựng đầy vào túi mười hai gang và còn lấy thêm giấu vào trong người. Lúc về, chim bay qua giữa biển thì gặp cơn gió mạnh, chim mỏi cánh bảo anh thả bớt vàng xuống nhưng anh không chịu nghe lời, cứ khư khư ôm lấy túi vàng. Bỗng cánh chim chao đảo. Chim không chịu đựng được nữa vì quá nặng nên đã trút anh tôi cùng cái túi vàng xuống biển .

         Tôi thật đau xót cho anh. Giá như anh tôi đừng tham lam thì đâu có kết cục bi thảm như thế. Từ câu chuyện về cây khế và chim thần, tôi muốn nhắn gửi mọi người một điều:

“ Ở hiền thì được gặp hiền
Người ngay thì được phật, tiên độ trì ”.

Rate this post